Vân Chiêu rất thích cưỡi ngựa, Phùng Anh ở trên mình ngựa càng oai hùng, Tiền Đa Đa chẳng thích cưỡi ngựa lắm, nàng cứ thích nhảy lên lưng ngựa của trượng phu, muốn trượng phu bế mình cùng cưỡi một con ngựa.Nhưng Phùng Anh kèm sát bên cạnh, không cho nàng toại nguyện.Từ Thuận Thiên Phủ tới Ứng Thiên Phủ những 2000 dặm, Vân Dương đoán chừng cũng đã chán ngán Yến Kinh rồi, vừa rời đi một cái tinh thần gấp trăm lần, cưỡng ép giữ tốc độ hành quân ngày đi 200 dặm.Vân Chiêu không ngăn cản, dù sao kẻ địch cách Đại Minh cả ngàn dặm rồi, trải nghiệm tập kích ngàn dặm cũng rất thích.Mỗi ngày đi 200 dặm rất mệt, Vân Chiêu cần sự mệt mỏi đó, sau đó ngủ một giấc say, thời gian qua y chẳng ngủ tử tế.Tri phủ Đàm Bá Minh rời thành 30 dặm nghênh tiếp, bị hoàng đế bắt vào trong quân cưỡi ngựa 30 dặm, về phần quan viên hương lão đợi ngoài thành dâng rượu lên hoàng đế thì ngay cả cái bóng hoàng đế cũng không thấy, chỉ thấy đội quân vạn người rầm rộ vào thành.Tri phủ đại nhân của họ cũng biến mất.“ Trẫm lần này tới Ứng Thiên Phủ để ẩn cư, không nghe tấu báo, mỗi ngày ngươi làm gì cứ làm thế, coi như trẫm không tồn tại.”Đàm Bá Minh nghe mà phát hãi, là quan lớn một phương, sao không biết chuyện trên triều, rụt rè nói:” Bệ hạ, không nên vì nóng giận nhất thời ....”“ Trẫm không giận, chỉ hơi mệt.”“ Vậy cho thần cùng đi Dương Châu một chuyến.”“ Không cần, có Dương Châu tri phủ ở bên trẫm nghe lệnh là được, ngươi công vụ bận rộn, không cần tốn thời gian làm gì.” Vân Chiêu khoác tay:Đàm Bá Minh dứt khoát nói:” Thần vĩnh viễn nghe bệ hạ chỉ đâu đánh đấy.”Vân Chiêu mỉm cười: “ Phân quyền là chuyện sớm muộn cũng phải làm, năm xưa trẫm đã nói rồi, hiện giờ chẳng qua là trẫm không thích ứng cho lắm, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, cần tĩnh dưỡng một thời gian thôi.”Đàm Bá Minh khom người:” Thần biết phải làm gì rồi.”Vân Chiêu nhìn thẳng vào hắn, chuyện này phải nói cho rõ ràng:” Chớ hiểu sai ý trẫm, đám Trương Quốc Trụ cũng là thần tử của trẫm, không phải phản tặc, không cần ngươi làm gì hết, lo việc của mình là được.”Đại quân hành động thần tốc, khi bách tính Nam Kinh vừa biết hoàng đế tới thì hoàng đế đã tới Dương Châu.Dương Châu đang vào mùa mưa.Mưa ở Quan Trung hoặc là rào rào như trút, hoặc lất phất như tơ, không giống ở Dương Châu, chẳng biết nên gọi đây là mưa to hay mưa nhỏ.Mưa không đủ lớn, không thể hiện được cái uy của trời đất, mưa không đủ nhỏ, chẳng thể hiện được cái vận vị sương khói Giang Nam, cho nên từ điểm này mà xét, Dương Châu không tính là nơi tốt.Có điều hương hoa quế truyền trong không khí đẫm nước, quanh quẩn bên mũi, trước mắt, quanh người, làm người ta sinh ra tưởng tượng vô hạn, cứ như lúc nào cũng có một mỹ nhân không nhìn rõ bóng dáng làm bạn bên cạnh vậy.Cho nên Giang Nam mới có nhiều truyền thuyết đẹp.Buổi chiều Vân Chiêu từ trong mơ thức dậy liền thấy mỹ nhân Tiền Đa Đa, ông trời đối xử với y cũng rộng rãi, xa xa còn có một vị mỹ nhân, Phùng Anh.Mỹ nhân tuổi đôi tám đẹp nhất, hai mỹ nhân trước mắt, đẹp thì đẹp, chỉ là hơi già, hai cái đôi tám rồi.Mặc dù vừa ngủ dậy, đầu óc còn mơ hồ, Vân Chiêu vẫn không nói câu đó ra khỏi miệng, càng không biểu hiện ra trên mặt, nụ cười vẫn ấm áp.Sở Sở đã lâu không gặp bê một sọt hoa quế lớn từ ngoài cổng vòm đi vào, dáng vẻ nàng thay đổi rất lớn, tiểu nha hoàn ngây thơ năm nào nay đã thành thứ hàng vai to hông lớn.Có điều sự quý phái trên người không sao che dấu được, khi gặp Phùng Anh, Tiền Đa Đa, thi lễ tiêu chuẩn tới mức làm Vân Chiêu phải xấu hổ.Chẳng mấy chốc Tiền Thiểu Thiểu đi vào, hắn mang theo nhiều hoa hơn nữa, đôi phu thê này càng ngày càng không xứng, Tiền Thiểu Thiểu mặc áo gai, vóc dáng gọn gàng, thậm chí hơi gầy gò, đứng bên cạnh Sở Sở to gấp rưỡi, như nhi tử chứ chẳng phải trượng phu.Biết sao được, nữ nhân nào sinh đến sáu đứa con thì rồi cũng biến thành như vậy.Lúc này trượng phu không giống trượng phu cũng chả sao, dù thế nào sáu đứa con mới là mối bận tâm của Sở Sở.Khi Sở Sở còn xinh đẹp, Tiền Thiểu Thiểu phong lưu nổi danh Ngọc Sơn, mấy năm qua không còn nghe thấy chuyện phong