Buổi tối khi đi ngủ, Vân Chiêu nhìn Phùng Anh ngồi bên bàn trang điểm thong thả cởi bỏ trang sức trên người mới hỏi chuyện xảy ra ở bữa cơm:” Hôm nay sao nàng lại rộng lượng như thế?”Phùng Anh quay người lại: “ Chẳng lẽ trong mắt phu quân, thiếp là một người bủn xỉn sao?”“ Đổi lại người khác nàng khả năng còn rộng lượng, đối với Đa Đa hình như nàng có mấy khi nhân từ đâu.”“ Đa Đa không chống đỡ nổi nữa.”Vân Chiêu khẽ thở dài, mười sáu vạn người rời Đại Minh tới Diêu Châu, không khác gì mười sáu vạn quân viễn chinh, chi tiêu vô cùng lớn, một mình Tiền Đa Đa thực sự không gánh nổi.Phùng Anh tới bên Vân Chiêu ngồi xuống: “ Chàng làm thế có đáng không?”“ Không thể trì hoãn được nữa, những văn nhân cũ phân tán khắp nơi ở Đại Minh kia, bọn họ tuy không đảm nhận chức vị gì trong triều, nhưng ở dân gian, tiếng nói rất lớn, uy vọng của họ vẫn còn, bọn họ không dám đối đầu với hoàng triều, nhưng kéo tụt tư tưởng bách tính vẫn có thể.
Ta đã nhận ra bách tính càng ngày càng xu hướng quay lại con đường cũ, không thể không kể tới ánh hưởng của đám văn nhân này, nếu để ảnh hưởng ngược trở lại quan viên của chúng ta, nó sẽ thành vấn đề lớn.”“ Thiếp không để ý đám văn nhân cũ đó có đi hết chăng nữa, chỉ sợ loại tướng quân như Lý Định Quốc mà đi, sẽ tước bớt thực lực bản địa.”Vân Chiêu lắc đầu:” Không lo, kẻ địch không còn, đám tốt nghiệp sinh trường quân sự có thể chống đỡ một thời gian ...!Í, hôm nay nàng dùng tinh dầu hoa hồng sao?”“ Đúng thế, Đa Đa nói rất hữu dụng, chàng rất thích.”- Nói vớ nói vẩn, ta chỉ đơn thuần thích thân thể các nàng, không liên quan gì tới tinh dầu.Còn lời khen ngợi nào hay hơn như thế nữa, Phùng Anh nguýt một cái:” Á, đóng cửa lại, cẩn thận Vân Xuân, Vân Hoa mượn cớ chạy vào.”Vân Chiêu đóng cửa ...!Vân Xuân Vân Hoa đột nhiên nhớ ra áo ngủ của thiếu gia cần đem thay, đẩy cửa một cái, nghe thấy tiếng r3n rỉ như có như không của Phùng Anh, hậm hực dẫm chân rời đi.Có được một phần tiền tích góp của Phùng Anh, Tiền Đa Đa trông dễ coi hơn nhiều, ít nhất sáng sớm còn có tâm tình tưới nước cho hoa mạt lỵ.Hoa mạt lỵ trong phòng ấm đã nở ra những đóa hoa vàng nhạt, không khí tràn ngập một mùi thơm.Hoa mạt lỵ cũng là do Phùng Anh trồng, khi nàng vào phòng thì Tiền Đa Đa đã giúp tưới hoa xong.Tiền Đa Đa hít hít người Phùng Anh:” Hương hoa đậm như thế cũng không che được mùi hôi của hồ ly tinh trên người cô.”Phùng Anh nghiến răng:” Biết rõ sẽ ăn đòn mà cô không biết sửa à?”“ Xem hai người vội vàng thành dạng gì, ngay cả áo trong chưa thay đã làm bậy, Phùng Anh, trước kia sao ta không nhận ra cô lại như thế đấy, cẩn thận, phu quân không phải của một mình cô.” Tiền Đa Đa nói, thấy Phùng Anh không đánh mình, thở dài:” Xem ra cô hết tiền thật rồi, chỉ có hơn trăm vạn, cô đúng là đồ quỷ nghèo.”Phùng Anh hít sâu một hơi:” Ta vốn để tiền chuẩn bị tổ chức hôn lễ long trọng cho Chương Nhi, giờ đưa cô hết rồi đấy.”“ Nếu hai ta đều thành quỷ nghèo rồi, vậy ta muốn về bầu bạn với a nương.”“ Ngay cả tiền trong tay mẫu thân mà cô cũng dám nhòm ngó à, nói cho cô biết, đó là tiền của Vân thị, không phải của chúng ta, cô phải phân cho rõ.”Tiền Đa Đa chẳng coi ra đâu:” Dù sao thì a nương trong thời gian ngắn chẳng dùng tới, chúng ta mượn tạm, sau này trả là được, ta viết thư cho a nương rồi.”Phùng Anh đoán ra rồi, Tiền Đa Đa chính vì làm việc này nên trong lòng không thoải mái, tới khiêu khích nàng để được ăn đòn, giảm bớt áy náy phần nào, nàng làm gì có chuyện cho Tiền Đa Đa toại nguyện, ném bầu nước vào tay Tiền Đa Đa rồi bỏ đi.Tiền Đa Đa nghiến răng trèo trẹo, giơ bầu nước lên rồi, rốt cuộc không ném.Ném hỏng rồi phải mua cái mới, dù chỉ một đồng tiền thôi thì cũng là tiền, bây giờ không cần biết tiền tiêu đi nhiều hay ít, cứ thấy tiền rời tay là nàng xót xa rồi.Nhưng tiền thì vẫn phải tiêu, hơn nữa trong tương lai tiếp tục phải bỏ ra nữa.……….
………“ Đại quân