Quảng Châu Thập Tam Hành.Đó vẻn vẹn chỉ là thương hành mà Tiền Đa Đa sáng lập vào thời Vân Chiêu còn là quân phiệt Quan Trung.Vốn chỉ có hai cái, sau khi Hàn Lăng Sơn giết Trịnh Chi Long, hai thương hành này nhanh chóng khuếch trương thành mười ba cái, mỗi thương hành chỉ kinh doanh một loại thương phẩm.Vì đem sự chủ ý của mình đặt vào một thương phẩm duy nhất, vì thế từ sản xuất tới vận chuyển hình thành thủ pháp độc lập riêng, khiến ở Quảng Châu nhắc tới Thập Tam Hành, ai cũng giơ ngón cái khen ngợi.Khi Vân Chiêu chưa đăng cơ, Thập Tam Hành thuần túy là tài sản riêng của Vân thị địa vị vô song, sau khi Vân Chiêu đăng cơ, thiết lập Quảng Châu thị bạc ti, địa vị của nó mới suy giảm.Quan phủ dựa theo quy định, lấy đi quyền tiêu thụ tơ lụa, đồ gốm, giấy ...!V.v ..
Các chưởng quầy Vân thị mau chóng chuyển khai phát hàng tạp hóa, ví như dao nhỏ, kéo và các loại nhu yếu phẩm.Thập Tam Hành mặc dù không thể có vụ buôn bán lớn như thị bạc ti, nhưng trong giới thương nhân cũng thuộc hàng ngũ đếm trên đầu ngón tay.Ngô Trường Xuân, tổng chưởng quầy của Thập Tam Hành, hôm nay ông ta triệu tập cả 13 chưởng quầy tới Trường Xuân lâu họp.Thời gian này vì Tiền hoàng hậu điên cuồng rút tiền từ các chưởng quầy, khiến Thập Tam Hành năm nay phát triển khó khăn, trên mặt các vị chưởng quấy chẳng thấy được mấy nụ cười.Ngô Trường Xuân dùng cán tẩu thuốc gõ bàn:” Thu lại cái mặt người chết cho ta, nói đi, làm sao giúp được Diêu thân vương đây.”Hòa chưởng quầy chuyên kinh doanh gia vị nói:” Đại chưởng quầy, do không có tiền mặt, bọn ta muốn mua gia vị từ Nam Dương rất khó khăn, cho dù có vài bằng hữu còn nể mặt phần nào, nhưng muốn mua bán quy mô lớn không thể.”“ Bọn ta giữ mình chưa xong, muốn ra sức vì Diêu thân vương cũng hữu tâm vô lực.
Đương nhiên nếu đại chưởng quầy cho bọn ta dùng nghề cũ làm ăn, lão già này không nói hai lời.”Ngô Trường Xuân hừ một tiếng:” Cái chuyện kinh doanh không vốn đó sau này khỏi nghĩ nữa, nghĩ cách khác cho ta, tiết lộ cho các ngươi, Tiền hoàng hậu rất bất mãn vì chúng ta chỉ lấy ra được sáu trăm vạn đồng bạc.
Đã phái nữ trướng phòng được Vân Xuân cô cô suất lĩnh không bao lâu nữa sẽ nam hạ.”“ Cảnh cáo chư vị, một khi sổ sách không khớp, tính cách Vân Xuân cô cô thế nào, các vị biết rồi đấy, mất chức là chuyện nhỏ, nếu mà dùng gia pháp, cả nhà gặp tai ương.”Cừu chưởng quầy kinh doanh dầu trẩu rụt cổ:” Đại chưởng quầy, theo lý mà nói, chúng ta dựa vào hoàng gia, nhưng giờ kinh doanh chẳng có khí thế hoàng gia.
Tuân thủ pháp luật đã đành đi, dù sao thiên hạ là của bệ hạ, lần này rút tiền quá dữ rồi, giờ còn kinh doanh được là nhờ chữ tín tốt nhiều năm, bên cung cấp cho chúng ta nợ.”“ Ngài dâng thư đem tình hình thực tế của chúng ta bẩm báo cho hoàng hậu, nếu dưới tình huống này hoàng hậu vẫn yêu cầu chúng ta hỗ trợ Diêu thân vương, Lão Cừu này chỉ còn cách đi Diêu Châu làm trâu ngựa cho Diêu thân vương thôi.”Ngô Trường Xuân nhìn lướt qua mặt các chưởng quầy khác, gõ gõ bàn:” Các vị thực sự không còn cách nào sao?”Phùng chưởng quầy chuyên kinh doanh gỗ quý nói:” Trừ khi hoàng hậu nương nướng, tháo bỏ trói buộc cho chúng ta, muốn kiếm tiền, ở nơi như Nam Dương chúng ta phải được dùng mọi thủ đoạn mới đúng.
Nếu hoàng hậu nương nương chấp nhận, Lão Phùng này đảm bảo mỗi năm ủng hộ Diêu thân vương 100 vạn.”Các chưởng quầy khác cũng nhốn nháo, lần lượt biểu thị, chỉ cần gỡ bỏ trói buộc, tiền không phải vấn đề.Ngô Trường Xuân lại gõ gõ tẩu thuốc:” Nếu các ngươi đều không có cách gì cả thì nghe kiến nghị của lão phu này.”Các chưởng quầy yên tĩnh lại, hi vọng Ngô chưởng quầy có thể dẫn mọi người phá được trùng vây như trước kia.“ Bệ hạ muốn phong tước ở hải ngoại, các ngươi biết chứ?” Ngô Trường Xuân nói câu này chẳng gây ra mấy tác động, tộc quy của Vân thị không cho đụng chạm vào cái này, vi phạm là chết:” Thiên hạ này trừ Hàn đại tướng quân, Thi Lang tướng quân, ai có thể hiểu tình hình trên biển hơn chúng ta, chúng ta muốn người có người, muốn thuyền có thuyền, muốn vũ lực có vũ lực, chúng ta không được tham dự phong tước, nhưng có thể liên hợp với người