Ngón út rời bàn tay Tiền Khiêm Ích, thần sắc hoàng đế không đổi, ông ta lại ấn đao xuống, ngón áp út cũng rời tay , lúc này mới thấy hoàng đế lộ vẻ trào phúng, mặt ông ta trắng bệch, có lẽ do quá đau người run bần bật, vấn đặt đao lên ngón giữ ấn xuống ...Lần này đao không cắt được xương, mồ hôi ròng ròng trên mặt, ông ta chuẩn bị chặt.“ Bỏ đi, ngươi thắng rồi, trẫm lấy hai ngón tay của ngươi, chuyện này coi như xong.” Vân Chiêu khoát tay:Tiền Khiêm Ích cung kính khấu đầu:” Tạ ơn bệ hạ không giết.”Vân Chiêu nhìn ông ta xé áo băng bó tay:” Trong lòng trẫm, ngươi chưa bao giờ là người có phẩm chất kiên cường, nhưng hôm nay ngươi đã biểu hiện ra phẩm chất đó, trẫm lùi một bước có sao.
Lần này ngươi làm rất tốt, trẫm không phải không dự liệu được ngươi sẽ tới cầu xin, nói cho ngươi biết, dù ngươi có nói hay ho cỡ nào, trẫm cũng lấy cánh tay Liễu Như Thị.”“ Không ngờ ngươi có dũng khí trực tiếp dùng thân thể của mình làm giá mặc cả, cắt một ngón, đại trượng phu mới làm được, cắt hai ngón cần nghị lực vô song, cắt ngón thứ ba thì phải đủ tàn nhẫn, trẫm khâm phục.”“ Thôi coi như trẫm bị ăn chửi cũng được, ngươi dùng hai ngón tay đổi lại địa vị đứng đầu văn dàn chiếm lợi lớn rồi.”Tiền Khiêm Ích dập đầu thêm ba cái:” Tạ ơn bệ hạ khoan dung ...!Thân thể lông tóc do cha mẹ ban cho, không dám hủy hoại, nếu bệ hạ không định dùng ngón tay này để cảnh cáo thiên hạ vậy xin cho thần mang về, mai này chôn cùng cho toàn vẹn.Vân Chiêu mỉm cười gật đầu:” Chuẩn.”Tiền Khiêm Ích nhặt hai ngón tay đứt ở dưới đất lên, lần nữa thi lễ rời hành cung.Vân Chiêu nhìn vũng máu trên mặt đất lẩm bẩm:” Có phải kẻ nào kẻ nấy đều thấy trẫm dễ bắt nạt không? Một kẻ trên lịch sử đối diện với Mãn Thanh tới đầu gối không thẳng lên được, vậy mà trước mặt trẫm lại không biết sợ ...!Thật khó tin.”Lê Quốc Thành từ ngoài đi vào, nhìn vết máu còn tươi, tặc lưỡi:” Thần nghe nói người Giang Nam thích dùng ngựa đổi tỳ thiếp, dùng hai ngón tay đổi tỳ thiếp thì chưa nghe nói bao giờ, bội phục.
Bệ hạ, Liễu Như Thị đuổi theo Tiền Khiêm Ích tới Dương Châu, quỳ ngoài hành cung nói là để nhận cái chết, thấy ông ta mất hai ngón tay thì cực kỳ phẫn nộ, to gan xông vào hành cung, thần đứng trên bậc thềm, đợi ả xông qua cấm khu là chém chết, không ngờ Tiền Khiêm Ích tát một cái đánh ngất ả đưa đi.
Bệ hạ, nữ nhân ngu ngốc này làm sao sống được tới bây giờ?”Vân Chiêu ngồi về ghế của mình, mân mê ngón tay:” Chắc là ông trời bồi thường cô ta.”Lê Quốc Thành đặt một bản văn thư lên bàn: “ Đúng như dựa liệu của bệ hạ, các tiên sinh ở đại học đường Ngọc Sơn đều theo Tiền Khiêm Ích ra hải ngoại, bao gồm Chu Thuấn Thủy tiên sinh mà người coi trọng, ngoài ra có đám Lưu Tông Chu, Vương Phu Chi, Phương Dĩ Trí, hơn 100 người.”“ Nguyên Thọ tiên sinh đánh giá chuyện này ra sao?”“ Bệ hạ, thư viện Ngọc Sơn đóng cửa rồi.”“ Hả? Đóng cửa là sao?”“ Từ tiên sinh đóng đại môn thư viện, lệnh toàn bộ tiên sinh học sinh ở lại thư viện học tập, không chỉ thế toàn bộ thư viện Ngọc Sơn trong thiên hạ đóng cửa.”Vân Chiêu lắc đầu:” Tiên sinh quá hẹp hòi rồi.”Lê Quốc Thành không dám bình luận, cục diện bây giờ quá quỷ dị, không ai đoán được mục đích cuối cùng của hoàng đế là gì.Về tới hậu viện, chưa đợi Vân Chiêu ngồi xuống đã nghe thấy Phùng Anh nói:” Ai cũng đi cả rồi, bệ hạ không lo mình thành cô gia quả nhân sao?”Vân Chiêu đặt tay lên bụng nàng: “ Nàng đã biết thế sao không sinh thêm vài đứa chơi với ta, giờ ta rảnh rồi có thể chơi đùa với các con.”“ Nay ra biển đã thành phong trào, trăm vạn bách tính muốn rời bản địa đi Nam Dương, đi Diêu Châu phát tài, một mình thiếp sinh thì tác dụng gì.”“ Một người cũng không bỏ qua, tối nay sinh luôn.”……..
………Phùng Anh chỉ nhìn thấy người ở bản địa Đại Minh đang nhanh chóng biến mất, không nhìn thấy ở Châu Âu cũng có rất nhiều người đang biến mất.Nàng không thấy cũng là bình thường thôi, vì Châu Âu cách Đại Minh quá xa, dù hoàng đế Vân Chiêu cũng chỉ biết tin tức lẻ tẻ.Có điều tin tức về giáo hoàng Anh Nặc Sâm đệ thập ( Innôcentê X) qua đời thì y biết.Một giáo hoàng bị