Dương Hùng báo cáo cái gì đó, Vân Chiêu chẳng nhớ nữa, chỉ nhớ nghe tiếng khuê nữ khóc là chạy mất rồi.
Không sao cả, đã có bí thư Lê Quốc Thành nhớ cho y.
Đám thần tử không biết nên vui hay buồn, hoàng đế tích cực quá bọn họ sợ, hoàng đế đãi chính bọn họ lo, dù sao thì hoàng đế chẳng để ý người khác nghĩ cái gì, suốt ngày làm “mấy chuyện vớ vẩn” chẳng ngó ngàng tới triều chính nữa rồi.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ cũng chẳng làm gì cả.
Chỉ khác là nay nó đang ở thư viện Nam Dương, Mã Lục Giáp.
Trên người mặc trường bào vải mỏng nhẹ, gió biển thối qua đáy trường bào, toàn thân mát mẻ.
Ngả Mễ Lệ cưỡi trên một cây dừa đổ, đang nỗ lực hái dừa, nó chẳng có chút sức đề kháng nào với thứ nước ngọt trong đó.
Khó khăn lắm nó mới dùng dao nhỏ cắt được một quả dừa xanh, rất hào phóng ném cho đứa bé chơi cùng với nó.
Chỉ tiếc rằng bọn trẻ con kia chẳng chút hứng thú nào với quả dừa mà Ngả Mễ Lệ trải qua muôn vàn gian khổ mới có được, ôm quả dừa ném đi ném lại chơi, chơi chán rồi ném vào sông nhỏ.
Chỉ có chuối tiêu được bọn trẻ con ăn vui vẻ.
Ánh mắt Tiểu Địch Tạp Nhĩ không nhìn vào sách, nó cứ nhìn những đứa bé hoạt ban kia dùng thức ăn làm trò chơi.
Trương Lương từ xa đi tới bế Ngả Mễ Lệ từ trên cây xuống, bẻ cho nó hai quả dừa xanh, nhìn một cái lại vứt đi, đánh miệng với một đứa bé đen xì.
Đứa bé đó bị nắng chiếu đen như than, nhe hàm răng trắng ra cười, nhanh như cắt leo lên cây ném dừa xuống rào rào, Trương Lương lựa chọn một phen, bổ quả dừa ưng mắt nhất đưa cho Tiểu Ngả Mễ Lệ.
Thấy Tiểu Địch Tạp Nhĩ cứ nhìn những quả dừa bị vứt đi, Trương Lương cười với nó:” Mấy quả đó không ngon.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ nuối tiếc:” Trong ký ức của cháu, cái gì ăn được đều ngon.
”Trương Lương muốn xoa đầu nó, nó tránh đi, nó thấy mình lớn rồi, không thích nhận động tác đó của lão sư nữa.
“ Lão sư, bản địa Đại Minh cũng như thế à, ý cháu nói là, dù là ai cũng có thức ăn ấy, như vậy nơi đó có ăn mày phải không?”Trương Lương lắc đầu:” Vẫn có ăn mày, nhưng đám ăn mày đó rất đáng ghét, chúng không xin thức ăn mà là xin tiền.
”“ Vì sao xin tiền chứ không xin thức ăn?”“ Vì ăn mày ở Đại Minh là một công việc, đi ăn mày thu được lợi ích nhiều hơn đi làm việc, thường mà nói, ở khắp Đại Minh có viện thu lưu, có thể tới đó ăn cơm, chỉ là bọn họ chê không đi.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ rõ ràng đã tức giận:” Vì sao họ không đi?”“ Chẳng qua là vì họ có nguồn thức ăn tốt hơn.
”“ Loại người như vậy vì sao không để họ chết đi.
”Câu này quá khích rồi, thằng bé này không cách nào bước ra khỏi bóng ma quá khứ, Trương Lương ngồi xuống, từ tốn nói:” Bây giờ cuộc sống phần đông khấm khá rồi, cháu phải để cho người khác thể hiện ra rằng họ là người lương thiện, cao hơn người một bậc chứ?”“ Nếu cháu tới Đại Minh gặp những kẻ này thì sao, có được giết không?”“ Không được, về bản địa Đại Minh, không ai có quyền tùy ý giết người, dù là bệ hạ cũng không có quyền đó, chỉ luật pháp mới được giết người.
”Tiểu Địch Tạp Nhĩ rõ ràng không tin, nó nhìn em gái cùng đám trẻ con đuổi nhau trên bãi cỏ, gật đầu nói:” Thật sao, vậy cháu sẽ tận mắt xem.
”So với Tiểu Địch Tạp Nhĩ không quen được với cuộc sống mới, ngài Địch Tạp Nhĩ tỏ ra ôn hòa hơn nhiều.
Nắng ấm của Mã Lục Giáp chiếu lên thân thể rỉ sét của ông làm ông vô cùng thoải mái, hít thở cũng nhẹ nhàng hơn trước, cứ thế này ông nghĩ có thể sống tới khi hai đứa cháu trưởng thành lập gia đình.
Ông thích một loại hồng trà, nhất là thêm vào sữa bò và đường cát, loại trà này thêm rất nhiều biến hóa, nguấy đều lên, êm êm trong miệng làm người ta mê say.
Thời tiết Châu Âu rất không tốt cho sức khỏe của ông, Mã Lục Giáp hoàn toàn khác, ông muốn tan chảy trong ánh nắng ấm áp ở nơi này.
Nhất là sau khi trò chuyện với các vị tiên sinh di dân thời Tống của thư viện Nam Dương, tâm tình ông càng tốt.
Vì ông nhận ra, tư tưởng của người Đại Minh còn ở giai đoạn hỗn độn, bọn họ tôn sùng tư tưởng Nho gia hoàn toàn khác với duy tâm luận và duy vật luận thịnh hành ở Châu Âu.
Duy tâm và duy vật trong triết học phương tây bổ xung cho nhau, xác minh cho nhau để tìm ra đáp án chính xác, thấy được bản chất thế giới.
Còn trong tư tưởng nho gia, căn bản không có "bản chất thế giới", tư duy của bọn họ trống rỗng, điểm tựa là nhân tính, trọng điểm ở trị, yếu điểm ở trung dung, không giúp