Vấn đề fandom và phía báo đài cơ bản được giải quyết, có người tin và cũng tin vào lời giải thích của phía công ty.
Trong thời gian này, trước mắt công chúng Quân Nhuệ sẽ hạn chế tương tác nhiều nhất có thể.
Chuyện của công chúng ổn thoả xong, Nghiêm Tư Nhuệ dẫn theo phải quay về Trùng Khánh đối diện với gia đình.
"Chị, em đang ở trước cổng."
"Được, chị xuống ngay." – nói xong, Nghiêm Vy tắt điện thoại.
Cô đi xuống nhà, cô chạy vội ra cổng nhà.
Cửa vừa mở, thấy Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ đang đứng khép nép cúi chào.
"Bớt chào hỏi đi, tình hình hiện tại căng thẳng lắm đó.
Chị không biết cứu hai đứa kiểu gì hết, chút nữa lựa lời mà nói." – Nghiêm Vy thở dài.
"Em hiểu rồi."
Cả ba chậm rải đi vào trong, trên đường đi vào Nghiêm Vy kể lại sơ lược thái độ trong nhà khi vừa thấy tin tức nổ ra.
Mẹ thì không có ý kiến, hầu như là chỉ muốn Nghiêm Tư Nhuệ lựa chọn đúng người thì dù là ai, dù giới tính ra sao bà cũng chấp nhận.
Ba thì thái độ không chấp nhận rõ nhất, kiên quyết muốn ra mặt cắt đứt quan hệ.
"Ba và mẹ đang ở trên phòng sách."
Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Quân Hạo thay dép đi trong nhà, sau đó siết chặt tay nhau lấy can đảm.
"Em và Quân Hạo lên đó trước."
Nghiêm Vy khẽ gật đầu.
"Uhm~ không ổn thì chị sẽ vào giải vây."
Trước phòng sách.
Cốc...!cốc...!cốc..
"Mời vào."— Giọng nói trầm ổn, nghiêm nghị từ trong vọng ra.
Nghiêm Tư Nhuệ đẩy cửa bước vào.
"Ba mẹ con về rồi."
Nghiêm Hạo và Tiêu Khiết ngẩn đầu lên nhìn.
Lưu Quân Hạo cũng cúi đầu chào "Thưa bác trai, bác gái con vừa đến."
"Ngồi đi." – Nghiêm Hạo chỉ về phía bàn trà nói.
Quân Nhuệ nghe theo, di chuyển về chỗ ngồi.
Nghiêm Hạo đóng sách lại, chậm rãi đứng dậy ông cùng với Tiêu Khiết cũng đi đến bàn trà.
"Cậu là Lưu Quân Hạo đúng không?" – Nghiêm Hạo hỏi.
"Dạ, cháu là Lưu Quân Hạo." – anh trả lời, lòng căng thẳng đến cùng cực.
"Tôi từng thấy cậu lúc nhỏ, lớn lên cũng khôi ngô hơn lúc trước rất nhiều." – Nghiêm Hạo bày tỏ lời khen, sau đó uống một ít trà lại nói tiếp – "Bà xuống pha cho tôi bình trà khác đi, trà nguội rồi."
Tiêu Khiết nghe ông chồng mình nói thế liền đứng dậy, sống chung bao nhiêu năm nay bà hiểu rõ ông là đang muốn tìm cách đuổi khéo bà.
"Ông mà bắt nạt tụi nó thì đừng nói là pha trà, tôi đem ông để lên bếp nấu luôn đó." – Tiêu Khiết khẽ nói nhỏ vào tai Nghiêm Hạo.
"Tôi hiểu rồi, bà không thấy tôi đangrất lịch sự và điềm tĩnh nói chuyện à?"
"Vậy thì được." – Tiêu Khiết mỉm cười đứng dậy, hướng về phía Quân Nhuệ – "Hai đứa nói chuyện với ông ấy đi, mẹ xuống pha trà."
"Vâng ạ!" – cả hai đồng thanh.
Tiêu Khiết rời đi, Nghiêm Hạo mới đanh mặt lại nhìn Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ một cách kì quái "Hai đứa ngừng lại đi."
Thái độ của Nghiêm Hạo thay đổi 180 độ, khiến cho Lưu Quân Hạo thích ứng không kịp.
Cuộc trò chuyện nãy có chút nhẹ nhàng, đột nhiên lại bẻ lái sang đột ngột rồi đập thẳng vào trọng tâm làm cho anh không đề phòng kịp.
Trái ngược với sự kinh ngạc của Lưu Quân Hạo, thì Nghiêm Tư Nhuệ lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu ở bên cạnh im lặng thắc mắc khi ba của mình nói chuyện quá hoà nhã với Lưu Quân Hạo.
Cậu còn tưởng ba thay đổi tính cách, đột nhiên chấp nhận chuyện của cậu và anh.
Thực tế vẫn phũ phàng, tất cả là do cậu nghĩ nhiều rồi.
Hoá ra, hoá ra là do ông ấy đang bị mẹ kiềm chế.
"Con và Quân Hạo sẽ không dừng lại."
Nghiêm Hạo nhướng mày "Con nghĩ chuyện này con có thể quyết định được sao?"
"Tình yêu của con thì con tự quyết, ba chẳng lẽ lại muốn ngăn cản giống như việc năm xưa ba ngăn cản con vào giới giải trí?" – Nghiêm Tư Nhuệ nói hơi lớn giọng.
Lưu Quân Hạo ở cạnh gõ nhẹ