Nghiêm Tư Nhuệ sau khi nói chuyện cùng ba Nghiêm quay về thái độ vẫn bình thường với mọi người, cậu tiếp tục cùng Quân Hạo yêu thương nhau như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lưu Quân Hạo cũng dường như đã tin rằng việc ba Nghiêm đồng ý cho anh và Tư Nhuệ quen nhau là thật.
2 tháng yên bình trôi qua, không một cuộc cãi vã cũng như không có một chút dấu hiệu bất hoà.
Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Quân Hạo còn chìm trong giấc ngủ, thì điện thoại vang lên.
"Tường Tường, là điện thoại của anh đó."
Nghiêm Tư Nhuệ lười nhác với tay lấy điện thoại, cậu mơ màng nhìn tên người gọi đến.
Là ba?
Cậu ngồi bật dậy, nhanh chân chạy vào toilet.
"Con nghe đây." – Nghiêm Tư Nhuệ vội vàng nghe máy, sắc mặt cũng dần biến đổi theo cuộc gọi điện của ba Nghiêm.
Khoảng 20 phút sau, cậu mới bước ra ngoài với trạng thái đã vệ sinh cá nhân xong xuôi hết.
"Ai gọi anh vậy?" – Lưu Quân Hạo hỏi.
"Ba gọi đến nhờ anh thay ba đi dự tiệc."
"Khi nào?" – Lưu Quân Hạo đi đến ôm lấy Nghiêm Tư Nhuệ, âu yếm hỏi – "Em đi với anh nhé."
"Không được, tối nay là tiệc rượu của một số người khá khó tính trong giới kinh doanh.
Em đi cùng anh, anh sợ bản thân sẽ bị em làm phân tâm mà xảy ra sai sót." – Nghiêm Tư Nhuệ nhen nhàng từ chối.
Lưu Quân Hạo uỷ khuất, gục đầu vào hỏm cổ của Nghiêm Tư Nhuệ uất ức nói "Anh chê em cản trở anh à? Em tổn thương lắm đó."
"Không có, anh không chê em." – Nghiêm Tư Nhuệ quay lại đối diện với Lưu Quân Hạo, hai tay cậu ôm mặt của anh xoa xoa, nhỏ giọng nói – "Em đi theo, anh sợ anh chỉ tập trung vào em mà quên mất nói chuyện với người khác đó."
"Anh đang khen em có mị lực đó ha?"
Nghiêm Tư Nhuệ phì cười với độ tự luyến của Quân Hạo, cậu cùng đành gật đầu chiều theo.
"Ừm, chính là bị mị lực của em đánh bại đó."– Nói rồi cậu liền hôn nhẹ vào môi Lưu Quân Hạo.
Khi muốn buông ra, thì bị lực lớn ghì lại.
Lưu Quân Hạo chủ động hôn càng sâu hơn, dày vò môi mỏng của Nghiêm Tư Nhuệ một lúc lâu mới luyến tiếc thoả mãn buông tha.
"Xem như đây là phí đền bù tổn thất, khi nào tiệc xong thì em đến đón anh." – Lưu Quân Hạo gian xảo mà nói tiếp – "Tối anh cũng phải bồi thường cho em nha."
"Nói năng lung tung, em mau đi vào thay đồ đi.
Chúng ta còn phải đi quay nữa đó, em đừng chậm chạp nữa." – Nghiêm Tư Nhuệ đẩy Lưu Quân Hạo đi vào toilet.
"Không muốn...!anh hôn em thêm 1 cái đi." – Lưu Quân Hạo giở thói làm nũng.
Nghiêm Tư Nhuệ cũng chiều theo ý, hôn nhẹ một cái rồi nhanh tay đóng sầm cửa lại.
"Em mà còn lề mề là anh đánh gãy chân em."
"Hảo ya~ tuân lệnh Tường Tường bảo bối." – Lưu Quân Hạo nói lớn.
"Anh xuống phòng ăn trước, em xong thì tự xuống nha." – Nghiêm Tư Nhuệ nói xong liền rời đi nhanh chóng.
Cậu không xuống phòng ăn, mà di chuyển sang phòng của Đinh Hoài Du và Mã Khuynh Xuyên.
Cốc...!cốc
"Ai vậy?"
"Là em, em vào có tiện không?"
"Vào đi cửa không khoá."
Nghiêm Tư Nhuệ đẩy cửa bước vào, bên trong chỉ có một mình Đinh Hoài Du.
"Xuyên ca đâu anh?"
"Anh kêu tiểu Mã đi trước xem setup cảnh quay trước rồi, anh sợ xảy ra vấn đề." – Đinh Hoài Du vừa chải tóc vừa nói.
"Oh~ đúng là dự án lần này cần phải kỹ hơn."
Đinh Hoài Du thông qua gương nhìn sắc mặt em trai, anh quay lại nói "Sao vậy? Em và Quân Hạo cãi nhau à?"
"Không có, em và Quân Hạo vẫn bình thường."
"Thế sao mặt em như đưa đám vậy?"
Nghiêm Tư Nhuệ nhìn chằm chằm Đinh Hoài Du một lúc, sau đó vẫn không mở lời được.
Cậu ngã người ra giường thở dài.
"Thằng nhóc này, em thiếu đòn à? Có chuyện gì thì nói mau, chúng ta còn phải đi đến studio nữa đó nha.
Không có thời gian quanh