Nghiêm Tư Nhuệ ở sân bay, do anh cứ mãi loay hoay lấy hành lý mà lại để lạc mất Nghiêm Lạc Lạc giữa biển người tại sân bay.
Sắc mặt căng thẳng tột độ.
Anh chạy vòng vòng hỏi thăm từng người, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu không biết.
Hiện tại, đã trôi qua hơn 30 phút tìm kiếm.
Anh vẫn không thấy nhóc con nhà cậu đâu, cậu đưa tay ôm trán cố gắng tự kiềm chế bản thân, không để bản thân mất kiểm soát mà hỏng việc.
"Bình tĩnh, bình tĩnh...!Nghiêm Tư Nhuệ, không được mất kiểm soát.
Lạc Lạc rất thông minh, tình huống này Lạc Lạc sẽ xử lý được." – anh lẩm bẩm trong miệng.
Nghiêm Lạc Lạc được dạy dỗ rất tốt, các tình huống như thế này sẽ tạm ứng phó được.
Anh nhất định phải tin tưởng con trai, cố gắng nhớ lại những lúc anh và Lạc Lạc cùng học tập những kĩ năng sống đã dạy bé như thế nào.
Đột nhiên nhớ ra một việc quan trọng.
Nghiêm Tư Nhuệ vội càng lấy điện thoại trong túi ra, tắt chế độ máy và tìm đến số điện thoại của Lạc Lạc đang sử dụng.
"Điên thật chứ, sao ngay cả chuyện này cũng quên được không biết nữa." – anh tự chửi bản thân mình.
Sao anh quên mất việc Lạc Lạc có điện thoại chứ? Anh tìm nãy giờ ở sân bay, lại nhất thời quên mất việc đơn giản hơn chính là gọi một cuộc điện thoại cho con trai là có thể tìm ra vụ trí của con trai mình một cách nhanh chóng.
[Lạc Lạc: cô chú có thấy con nói chưa? Ba của con không nhớ gì cả, là một đại ngốc.]
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, cứ ngỡ là không nghe máy nhưng lại được kết nối vào thời khắc gần cuối cùng.
"Lạc Lạc, con đang đứng đâu vậy? Ba đi đến tìm con ngay, con đừng sợ nha."
Đầu dây bên kia không trả lời, chỉ có nghe tiếng gió thổi ù ù mà thôi.
"Lạc Lạc, sao co không trả lời? Con đừng làm ba sợ, ba không muốn bị doạ đâu." – Nghiêm Tư Nhuệ bắt đầu hoảng.
Điện thoại vẫn im lặng.
"Lạc Lạc, con có nghe ba nói không?"
Nghiêm Tư Nhuệ siết chặt tay lo lắng, anh không ngừng nhìn xung quanh để tìm xem nơi nào lại có thể có tiếng gió mạnh thế kia.
Vừa muốn kêu tên Lạc Lạc lần nữa thì...!đầu điện thoại bên kia phát ra tiếng thở dài.
Nghiêm Tư Nhuệ ngờ nghệch, thanh âm thở dài này không giống với thanh âm của một đứa trẻ 3 tuổi.
"Nghiêm Tư Nhuệ, cuối cùng thì tôi cũng tìm được anh rồi." – âm thanh trầm bổng vang lên.
Cả người của Nghiêm Tư Nhuệ căng cứng, chân như bị tảng đá ghì chặt.
Giọng nói này, anh không thể nào không nhận ra đó là ai.
Anh không biết nên trả lời thế nào, hàng loạt câu hỏi vì sao ở trong đầu anh cũng không dám mở lời ngay lúc này.
Anh không hiểu, sao Lưu Quân Hạo lại có điện thoại của Lạc Lạc, càng không thể tin được sự việc này có thể diễn ra như thế.
Suy nghĩ chưa xong, người đã nghe được giọng nói từ điện thoại phát ra – "Có lẽ anh thắc mắc tại sao tôi nghe điện thoại của Lạc Lạc lắm nhỉ?" – Lưu Quân Hạo tiếp tục nói một cách cười cợt – "Địa chỉ tôi gửi qua tin nhắn, anh tự tìm đến đây."
Câu nói vừa dứt, điện thoại cũng ngắt kết nối.
Nghiêm Tư Nhuệ vẫn đứng ngơ người, anh mất một phút để ổn định lại bản thân.
Vội vàng gọi lại số điện thoại của Lạc Lạc, nhưng dù cho có gọi bao nhiêu cuộc cũng là câu nói của tổng đài viên.
Anh hết cách rồi.
Tìm đến tin nhắn, quả nhiên là Lưu Quân Hạo đã gửi địa chỉ qua Wechat cho cậu đến tìm.
[...]
Ngồi trên xe đi đến địa chỉ mà Lưu Quân Hạo gửi, Nghiêm Tư Nhuệ cười cũng không được mà khóc cũng không xong.
Trốn tránh Quân Hạo hơn 3 năm, anh không ngờ lần này về nước vì công việc ép buộc mà lại xui xẻo đụng trúng cậu.
Tuy nhiên, suy xét kĩ lưỡng thì vẫn may vì Lạc Lạc đang ở chỗ của Quân Hạo chứ không phải của một người nào khác.
Nếu không, cậu chắc chắn sẽ bị lột da vì để lạc con trai mất thôi.
"Cậu đẹp trai, cậu có xuống không?" – Bác tài khổ sợ nói lớn, tới nới được 5 phút rồi mà khách vẫn không chịu xuống xe.
Nghiêm Tư Nhuệ bị