Đôi lời muốn nói:
1.
Hiện tại mạch truyện là 3 năm sau, sau khi Nghiêm Tư Nhuệ quay về Trung Quốc cho nên tâm lý và tính cách của các nhân vật sẽ có nhiều thay đổi.
2.
Lưu Quân Hạo từng bị trầm cảm, mặc dù đã hồi phục lại nhưng tâm lý vẫn có chút cực đoan về nhiều phần.
Nếu như mọi người quen với việc Lưu Quân Hạo ở những chương trước (nhẹ nhàng, chiều chuộng, nghe lời người yêu) thì từ chương này đến những chương tiếp theo tính cách của Lưu Quân Hạo sẽ thay đổi (chiếm hữu, thủ đoạn để có được người mình yêu) ---> Lưu Quân Hạo vẫn yêu Nghiêm Tư Nhuệ, nhưng cách yêu của cậu ấy sẽ mang tính chiếm hữu nhiều hơn.
(nếu mọi người không thích thiết lập này thì xin hãy bỏ qua _ tuyệt đối không gán ghép vào người thật nhé)
...****************...
Nghiêm Tư Nhuệ bị dồn ép, anh cảm nhận được cổ tay bị siết rất chặt.
Lưu Quân Hạo thay đổi rồi, khi trước sức lực lớn nhưng cũng sẽ không đến mức độ khiến anh không thể lay chuyển được giống như hiện tại.
"Quân Hạo, buông tôi ra."
"Tư Nhuệ, anh biết hơn 3 năm qua anh đã khiến tôi khổ sở đến mức nào không?" – ánh mắt của Lưu Quân Hạo toát lên vẻ giận dữ – "Tôi vẫn chỉ nghĩ anh rời đi là có lý do, lại không ngờ anh thật sự sẽ cùng người khác có con."
"Quân Hạo, cậu có thôi đi không? Chẳng phải 3 năm trước tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi sao?" – Nghiêm Tư Nhuệ quát lớn – "Cậu lại phát điên gì với tôi lúc này chứ? Cậu gặm nhấm quá khứ, dày vò cậu và tôi ở hiện tại thì có ý nghĩa gì trong chuyện này không hả? Quân Hạo, cậu bình tĩnh lại và thả tôi đi đi."
Lưu Quân Hạo cười nhạt, cậu cảm thấy bản thân chính là phát điên rồi.
Cậu ngỡ rằng cảm xúc của cậu dành cho Nghiêm Tư Nhuệ đã nguội lạnh, lại không ngờ cảm xúc ấy từ giây phút Nghiêm Tư Nhuệ bước vào nhà đã ngày một lớn hơn.
Cậu không muốn buông tha cho Nghiêm Tư Nhuệ nữa, cậu càng không muốn nhân nhượng, cậu muốn có được người trước mắt mình.
"Tư Nhuệ, tôi đột nhiên muốn cùng anh chơi một trò chơi rất thú vị." – Lưu Quân Hạo có chút ý cười, xoay cánh tay của Nghiêm Tư Nhuệ một vòng khiến cho anh áp vào lòng cậu – "Tôi đã ở vực sâu đen tối của cuộc đời, vậy thì anh cũng cùng tôi xuống đó đi."
Nghiêm Tư Nhuệ cựa quậy, anh cơ bản đã hiểu ra dụng ý trong câu nói của Lưu Quân Hạo.
"Quân Hạo...!cậu làm thế thì tôi sẽ hận cậu mãi mãi đó.
Chúng ta nên dừng lại, tôi không muốn tiếp tục lún sâu nữa."
Lưu Quân Hạo không trả lời, đột ngột cúi người bế Nghiêm Tư Nhuệ lên ném về phía sofa.
"A~" Nghiêm Tư Nhuệ đau đớn nhíu mày.
Lưu Quân Hạo không chút để tâm, anh lấy gói bột nhỏ trên bàn chế vào ly, sau đó rót rượu vào.
"Lưu Quân Hạo...!cậu điên rồi." – Nghiêm Tư Nhuệ bị dọa sợ, anh có ngốc cũng đoán ra được tình hình hiện tại sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.
"Điên cũng được, điên mà có được anh tôi cũng sẽ nguyện điên cả đời này." – Lưu Quân Hạo nói xong thì trút cạn ly rượu vào miệng.
Nghiêm Tư Nhuệ sợ hãi rụt chân lại, nhưng nhanh chóng bị Lưu Quân Hạo khống chế.
"Quân Hạo, đừng...!ưm~" – Chưa nói hết câu miệng đã bị chặn lại, khoang miệng của anh bị ép chứa đầy rượu, khó nhọc mà nuốt xuống.
Xong rồi,