Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ về chung nhà được khá lâu, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà Quân Hạo đều nghe theo lời Tư Nhuệ.
Duy chỉ có một việc, khiến cho cậu và anh cãi nhau suốt nhưng không hề có chút thay đổi gì cả.
GHEN....
Lưu Quân Hạo ghen đến kinh hồn.
Nghiêm Tư Nhuệ ban đầu có thể hiểu được, nhưng càng về sau lại càng không ổn.
Anh có thể thuyết phục bản thân, tin cậu ghen chỉ vì quá yêu anh thậm chí là quá sợ anh bỏ rơi mà thôi.
Tuy nhiên, lần này thực sự là ghen đến quá đáng.
"LƯU QU N HẠO." Nghiêm Tư Nhuệ quát lớn, anh giận dữ nhìn cậu "Anh chỉ là nhờ Tư Lâm giúp anh lấy đồ, em có cần mắng em ấy như thế không hả? Anh và Tư Lâm trước giờ đều thế, em có phải là ngày đầu thấy đâu."
Lưu Quân Hạo không cảm thấy bản thân sai, trực tiếp đáp lại "Anh nhờ Tư Lâm lấy đồ, mắc gì anh còn khoác tay dắt Tư Lâm vào siêu thị đi dạo?"
"Liên quan gì? Khi xưa, Tư Lâm cũng khoác tay như thế mà." Nghiêm Tư Nhuệ trả lời, lý lẽ đều hợp lệ "Anh cảm thấy, việc này không có gì để em phải phản ứng thái quá lên hết."
"Em thái quá sao?"
Nghiêm Tư Nhuệ gật đầu, sau đó nói tiếp "Em đừng dùng bộ dạng uỷ khuất đó với anh, anh sẽ không nhân nhượng đâu.
Lần này, em thật sự là quá mức quá đáng rồi đó Quân Hạo."
Lưu Quân Hạo trầm ngâm.
"Quân Hạo...!anh đồng ý là em có nỗi bất an và lo lắng về anh.
Tuy nhiên, em có thể ghen khi anh tiếp xúc gần gũi với người khác.
Còn về phía anh và Tư Lâm, thậm chí là với các huynh đệ của nhóm WOW chúng ta.
Em ghen thì thật sự không ổn, chúng ta vốn dĩ là anh em thân thiết thôi."
"Anh em thân thiết, nhưng mà..." Lưu Quân Hạo do dự, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn anh "Chúng ta cũng là anh em thân thiết mới tiến triển thành quan hệ như hiện tại."
"Em nói vậy là sao?" Nghiêm Tư Nhuệ cau mày, anh khá hoang mang khi nghe câu nói vừa được cậu nói ra "Em đang nghi ngờ tình came chúng ta, hay em đang nghi ngờ anh vậy?"
Nghiêm Tư Nhuệ tức giận đứng dậy.
"Quân Hạo, em không phải là đang ghen nữa.
Em hiện tại, rõ ràng đang nghi ngờ và sỉ nhục lòng tự tôn cũng như nhân cách của anh đó."
Lưu Quân Hạo hoảng hơn, biết rằng bản thân đã nói những lời không đúng.
Cậu đứng níu tay của Nghiêm Tư Nhuệ, hấp tấp xin lỗi "Tường Tường, em thật sự không phải ý này."
"Anh thật sự hết nói nổi em rồi."
Nghiêm Tư Nhuệ hất tay Lưu Quân Hạo ra.
Anh tức giận bỏ đi, mặc kệ cho cậu có níu kéo hay là xin lỗi gì đó.
Lần này, anh phải để cho cậu nhận ra lỗi sai thì mới thôi.
Chứ nếu