Giang Lâm thở hổn hển kêu to: "Tiểu thư, chờ tôi một chút!"Tể Tể vội vã đi cứu người, căn bản không kịp chờ.
Nhưng những thư ký văn phòng của Tổng giám đốc đều đang ở ngoài đều nghe được lời của Giang trợ lý, cũng đều vội tiến lên hỏi thăm.
"Tiểu thư Tể Tể, ngài chậm một chút.
""Tiểu thư Tể Tể, ngài muốn đi đâu?""Tiểu thư Tể Tể, chỗ của tôi có mít thơm, cháu có muốn ăn không?"! ! Mọi người đều đi tới, che kín không kẽ hở.
Tể Tể muốn lao tới như một cơn gió, nhưng lại sợ những người bình thường này căn bản chịu không được sự va chạm của bé.
Tốc độ cũng chậm lại, rất nhanh Giang Lâm cũng đuổi đến bên người bé.
Hai tay chống nạnh, mệt mỏi thở không ra hơi.
"Tiểu thư Tể Tể, ông chủ nói để chú chăm sóc cho cháu.
"Tể Tể bất đắc dĩ, thần hồn đang nhắc nhở bé, tính mạng của chú Cố đang bị uy hiếp càng ngày càng nặng.
"Chú Giang, chú có điện thoại của chú Cố không? Có thể gọi cho chú Cố để chú ấy hôm nay đừng lái xe được không?"Giang Lâm vội vàng gật đầu: "Được, chú lập tức gọi.
"Tể Tể vẫn không yên lòng, nện bước chân ngắn nhỏ đi về phía thang máy.
Bé cảm nhận phương hướng không được tốt lắm, bình thường đều đi theo hướng có quỷ khí.
Nhưng trời tối rồi, nhóm du hồn đi lang thang ở nhân giới rất nhiều.
Bé cảm nhận quỷ khí mong manh trên người chú Cố, biết trong vòng bán kính khoảng trăm dặm ít nhất một canh giờ nữa sẽ xảy ra tai nạn xe cộ làm bốn người tử vong.
Trừ phi bé sử dụng cách của Minh giới, nếu không sẽ không kịp.
Tể Tể rất nôn nóng.
Một khi sử dụng “minh thuật”, ở đây có rất nhiều người chắc chắn sẽ bị lộ.
Tể Tể cảm thấy mình bại lộ cũng không sao, nhưng nếu để công ty của cha bị truyền ra tin tức có quỷ gì đó thì thật không tốt.
Điện thoại không ai nghe, Giang Lâm đành bế tiểu thư chạy xuống lầu.
"Tiểu thư đừng lo lắng, chú đã cho gọi cho trợ lý của Cố viện trưởng là trợ lý Tiểu khúc để nhắc nhở rồi.
"Tể Tể nhìn xuyên qua cửa sổ lớn kéo dài từ dưới đất lên cao, nhìn âm khí dày đặc trên bầu trời ở nơi xa.
Có nhân viên làm việc của Địa Phủ đến câu hồn!Chú Cố nguy rồi!Đi vào thang máy, Tể Tể ngạc nhiên phát hiện trong thang máy chỉ có bé cùng chú Giang, không có người khác.
"Chú Giang, chú nhìn xem đó là cái gì?"Giang Lâm nhìn sang phương hướng mà Tể Tể chỉ, khi anh ta quay người, cả người bé đã nhảy dựng lên đánh một quyền vào gáy của Giang Lâm.
Đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của chú Giang, bé nhỏ giọng xin lỗi.
"Chú Giang, thật xin lỗi, Tể Tể muốn đi cứu chú Cố.
"Trong thang máy tràn ngập âm khí, ánh đèn lúc sáng lúc tối, một tia lửa bùng lên rồi tắt ngúm.
Chờ âm khí tán đi, trong thang máy chỉ còn lại Giang Lâm đang hôn mê.
——Cố Thích Phong xoa nhẹ hai con mắt, lắc lắc đầu.
Đêm qua có một cuộc giải phẫu,