Hai nhân viên của Địa Phủ có chút khó hiểu.
"Bên này rõ ràng chết hai người, làm sao chỉ còn một?""Có phải chúng ta đã nhìn lầm rồi không?""Không đâu! Tôi còn nhớ rõ chữ viết trên Sổ Sinh Tử!""Nhưng ở đây chỉ có một!""Đi, đi xem một chút người họ Cố, chúng ta thu được thông tin nói rằng người này sẽ chế vào hôm nay!"Hai nhân viên vây quanh Cố Thích Phong đi một vòng, kết quả phát hiện nguyên bản phải là ống thép xuyên qua tim, thế mà bị lệch rất nhiều, biến thành đâm sát qua gương mặt.
"Loại tình huống như này làm sao mà chết được, không thể nào hiểu nổi!""Có sai lầm gì không?""Có khả năng ra sai lầm, trở về rồi hỏi cấp trên.
""Được! Trước tiên mang hồn phách của người kia đi đã!"Hai nhân viên Địa Phủ mang đi một hồn phách của người khác, nhanh chóng rời đi.
Tể Tể trốn ở ngoài trăm mét thấy thế thì che miệng vụng trộm cười, lắc lắc cái đầu mì tôm rồi biến mất như một cơn gió.
——Gara tầng ngầm, Giang Lâm tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong thang máy ở gara để xe chỗ tầng hầm dưới lòng đất.
Mà trong thang máy chỉ có một mình anh ta, tiểu thư không biết đã đi đâu rồi.
Tim của Giang Lâm đập loạn xạ, sắc mặt trắng bệch.
"Tiểu thư?""Tiểu thư?"Tình hình không ổn rồi, Giang Lâm bị dọa lập tức gọi điện thoại cho ông chủ.
Hoắc Trầm Lệnh nghe xong thì nhíu mày, nhưng rất bình tĩnh.
Chỉ cần Tể Tể còn ở công ty, điều tra toàn bộ camera giám sát của công ty là biết.
Vì vậy, vừa kết thúc cuộc họp Hoắc Trầm Lệnh đã bật màn hình giám sát ở thang máy chuyên dụng, cẩn thận nhìn chăm chú.
Nhìn một lúc, phát hiện trong thang máy ánh đèn bắt đầu lúc sáng lúc tối, về sau liền tối đen.
Nhưng chỉ trong chốc lát, lúc khôi phục lại bình thường, trong thang máy chỉ còn lại Giang Lâm đang nằm dưới đất, Tể Tể đã không thấy tăm hơi.
Hoắc Trầm Lệnh đứng lên, vừa muốn ra ngoài tìm người thì nhìn thấy màn hình theo dõi khác xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Tể Tể xuất hiện tại tầng hầm thứ ba trong gara để xe, đang đi loanh quanh lung tung với vẻ mặt bối rối.
Hoắc Trầm Lệnh: "! ! "Hoắc Trầm Lệnh bình tĩnh ngồi trở về, nhìn chằm chằm màn hình giám sát.
Âm thầm nghĩ để Tể Tể chạy xung quanh nhiều một chút cũng tốt.
Chạy mệt mỏi, tự nhiên ban đêm không còn sức mà thức nữa.
Ông gọi điện thoại cho Giang Lâm: "Tể Tể ở dưới tầng ngầm, khu gara để xe, cậu từ từ tìm.
"Giang Lâm tưởng đứa nhỏ mất tích, sợ tới mức hồn vía lên mây: "! ! Vâng, Thưa ngài!"——Tầng hầm thứ ba, dưới lòng đất.
Tể Tể đi và về không đến mười phút.
Nhưng mà Hoắc thị bên này có phong thuỷ vô cùng tốt, căn bản không có bất kì quỷ khí âm trầm gì ở đây cả.
Bé đã trở về, nhưng lại quên Chú Giang đang ở đâu.
Chỉ nhớ rõ lúc ấy đánh ngất chú Giang đi ra thì đằng trước đằng sau đều có bức tường.
Kia là