Sau khi người đánh xe xuống xe, một cây kim bạc trong xe nhanh chóng bắn ra, con ngựa khựng lại, đứng thẳng bất động, như là bị đóng đinh vậy.
Vì không muốn để người khác nhận ra khác thường, Âu Dương Thiển Thiển và Lục Nhụy nhanh chóng xuống xe, vừa xuống xe, Âu Dương Thiển Thiển rút kim bạc ra, con ngựa lập tức chạy đi như điên, biến mất ngoài tầm mắt.
Hai người trốn sau một thân cây ven đường, nhìn trận chém gϊếŧ trước mắt, phải nói là một người ăn mặc như thị vệ đang chém gϊếŧ một đám hắc y nhân.
Thị vệ ra tay cực nhanh, có vài lần có tên hắc y nhân muốn tấn công về phía các nàng thì đều bị thị vệ đó ngăn cản, ước chừng sau nửa khắc chung, tất cả hắc y nhân đều ngã rạp trong bụi cỏ, rời bỏ thế giới.
“Chủ tử, người làm sao rồi?”
Thị vệ đến bên ngoài một chiếc xe ngựa rất lớn, hỏi.
“Không sao, đi xem người trong chiếc xe ngựa kia có làm sao không?”
Giọng nam hơi khàn khàn, gằn từng tiếng, dường như phải dùng hết khí lực toàn thân.
“Vâng, công tử.”
“Tiểu thư, chủ tử bảo ta đến hỏi xem tiểu thư có bị thương không?”
Thị vệ tiến lên dò hỏi.
“Ta không sao, đa tạ chủ tử nhà ngươi đã quan tâm, xem ra thân thể chủ tử nhà ngươi không được tốt, trước đây ta có xem qua một chút y thuật, có thể để ta xem giúp cho không?”
Vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua nhưng Âu Dương Thiển Thiển đã thấy người trong xe ngựa là một nam tử tuyệt sắc, tóc dài như mực xõa trên áo trắng, chỉ dùng một sợi dây lụa trắng buộc ra sau đầu, toàn thân tỏa ra khí chất sắc bén lạnh như băng! Ngũ quan sắc nét như điêu khắc tỏa ra hơi thở lạnh như băng, cánh môi mỏng đẹp khẽ mím, ánh mắt sâu không thấy đáy, điều đáng tiếc duy nhất là sắc mặt tái nhợt, sợ là chẳng còn sống được bao lâu nữa.
“Đa tạ tiểu thư, chuyện của chủ tử nhà ta, không cần tiểu thư quan tâm.”
Thị vệ thấy sắc mặt Âu Dương Thiển Thiển xanh xao vàng vọt, dáng vẻ tầm thường, mặc trang phục vải thô mà còn muốn đến gần chủ tử nhà hắn thì lập tức lạnh lùng trả lời.
“Ngươi….”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn chiếc xe ngựa thì đủ để thấy là người bên trong chẳng giàu ắt sang, nếu đối phương đã cự tuyệt thì nàng cũng chẳng muốn gặp phiền toái, Lục Nhụy còn chưa nói xong, nàng đã lập tức ngăn cản.
“Lục Nhụy, thật xin lỗi, là ta đường đột, đa tạ chủ tử nhà ngươi quan tâm, vậy chúng ta xin cáo từ.”
“Sư đệ, sư đệ.”
Âu Dương Thiển Thiển đang tính rời đi thì trong chiếc xe ngựa kia lại truyền đến tiếng gọi thất thanh, thị vệ lập tức trở lại bên xe ngựa.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Lục Nhụy thấy đối phương không biết ơn, tâm trạng vô cùng không vui, liền mở miệng nói.
“Lục Nhụy, đưa thuốc này qua đi.”
Âu Dương Thiển Thiển lấy ra một lọ thuốc, nói.
Nàng vốn không thích nợ ân tình của người khác, may mắn được người thị vệ kia cứu, nếu không thì nàng khó tránh phải để lộ võ công, huống hồ một mĩ nam như vậy mà chết thì thật là đáng tiếc.
Tuy thuốc này không thể chữa khỏi cho hắn, nhưng ít nhất cũng có thể kéo dài tính mạng của hắn.
“Vâng.”
Lục Nhụy không tình nguyện nhưng vẫn cầm thuốc đi đến gần chiếc xe ngựa đó.
“Tiểu thư nhà ta nói, vừa rồi đa tạ ơn cứu mạng của vị thị vệ đại ca này, bình thuốc này là tiểu thư tình cờ có được, có lẽ có thể giúp cho vị công tử đây.”
Lục Nhụy đưa thuốc qua, nói.
“Không cần.”
Thị vệ lập tức cự tuyệt.
“Đợi chút, cứ cầm lấy đi.”
Thị vệ vừa mới cự tuyệt, thì một nam tử áo trắng trong xe lập tức ngăn cản.
“Đây.”
Lục Nhụy ném bình thuốc vào trong xe, xong lập tức bỏ đi.
Vừa mới trở về bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển thì Đức Quý đã tìm lại được xe ngựa vừa chạy mất, hai người liền lên xe nhanh chóng rời đi.
Nam tử áo trắng kiểm tra viên thuốc, rồi lập tức cho nam tử tuyệt sắc đang hôn mê ăn vào, ước chừng sau một khắc chung, rõ ràng là sắc mặt của nam tử đó đã khá hơn rất nhiều.
“Bạch công tử, viên thuốc vừa rồi là….”
Thị vệ thấy sắc mặt chủ tử đã khá hơn rất nhiều thì dò hỏi nam tử áo trắng.
“Huyền Phong, ngươi thật vụng về, cũng may mạng của Vương gia chưa tuyệt, thuốc trong bình này hẳn là của công tử Ngọc Địch.
Đúng rồi, vị tiểu thư đó đâu rồi?”
Bạch Nghiêu nhìn chằm chằm vào chiếc bình sứ trong tay, sau khi nhớ ra thì vội hỏi.
“Các nàng đi được tầm một khắc chung rồi, có lẽ giờ có muốn đuổi theo cũng không kịp.”
Đoạn đường