Cánh cổng lớn màu đỏ thắm lộ vẻ cổ kính, trên đỉnh treo một tấm biển gỗ lim tơ vàng màu đen huyền, trên đó có mấy chữ ‘Phủ Tả tướng’ khảm bạch ngọc thượng hạng không dính một hạt bụi, ngói lưu ly rực rỡ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đình đài lầu các, cầu nhỏ bắc ngang, đan xen hợp lí, có vẻ tao nhã của vùng sông nước Giang Nam, lắng đọng phong cách cổ xưa của năm tháng.
Âu Dương Thiển Thiển và Lục Nhụy mặc áo vải thô, giống như những thôn nữ, có vẻ chẳng ăn nhập gì với dòng dõi Tướng phủ này.
“Nhị tiểu thư, xin theo ta đi vào qua cửa hông phía đông, lão gia ở nhà chính chờ tiểu thư đã lâu.”
Đức Quý nói với Âu Dương Thiển Thiển ở phía sau, trong ngôn ngữ không có ý tôn trọng.
Người gác cổng nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển trong bộ áo vải thô, vẻ mặt khinh thường.
Âu Dương Thiển Thiển cũng không để ý, hơi cúi đầu, đi theo sau Đức Quý.
Cũng may Âu Dương Thiển Thiển đã dặn dò Lục Nhụy từ trước, bằng không, sợ là Lục Nhụy đã phát hỏa rồi.
Nàng đến Kinh thành, chủ yếu là để tìm lại di vật mà mẫu thân để lại, mẫu thân chết một cách bí ẩn, về phần cái nhìn của người trong phủ Tả tướng với nàng thì nàng không thèm để ý, điều kiện tiên quyết là đối phương có thể lạnh nhạt cười nhạo, nhưng đừng chọc nàng không vui là được.
Đi vào cửa hông, đập vào mắt là chiếc cầu cong cong, hai bên hành lang, cây cối trong vườn đều phô bày vẻ lịch sự tao nhã, những hình ảnh trước mắt đã xuất hiện rất nhiều lần trong đầu nàng, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy thì lại có cảm giác khác hẳn.
Đình đài lầu các, cỏ cây xanh mướt, hoa nở rực rỡ, trăm hoa đua nở, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu ríu rít của những con chim nho nhỏ.
Bất kể là cảnh trí lớn nhỏ gì trong phủ Tả tướng đều là số một số hai trong Kinh thành.
Dọc đường đi, khắp nơi đều gặp những nha hoàn trẻ tuổi mặc quần màu lục.
Âu Dương Thiển Thiển đi qua, đám nha hoàn đều hơi nhún gối xuống hành lễ, nhưng vẻ mặt và ánh mắt khinh thường thì lại tiết lộ cảm xúc chân thực của bọn họ.
“Ngươi xem, Nhị tiểu thư mặc áo vải thô, hoàn toàn giống một nha đầu nông thôn, chẳng có khí thế của tiểu thư gì cả.”
“Đúng vậy, sắc mặt thì vàng vọt, chẳng có chút gì giống một tiểu thư cả.”
“Ngươi không biết rồi, Nhị tiểu thư bị lão gia đưa đến thành Ngọc Lan, đó là thành trấn xa xôi hẻo lánh nhất Nhật Diệu chúng ta.”
“Mau nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Lúc trước, Nhị tiểu thư viết thư tỏ tình với Nhị Hoàng tử, kết quả lại bị Nhị Hoàng tử cự tuyệt, bị Hoàng Thượng trách cứ, bởi vậy lão gia mới đưa nàng đến thành Ngọc Lan, các ngươi mới vào phủ được hai năm, đương nhiên là không biết.”
“Phu nhân không muốn đón Nhị tiểu thư về sao?”
“Mẫu thân của Nhị tiểu thư đã qua đời từ lâu, làm gì còn mẫu thân nữa.”
“Nhìn dáng vẻ hiện giờ, sợ là còn không bằng đám nha hoàn chúng ta, nhưng cũng là do trước đây Nhị tiểu thư quá ngu ngốc ảo tưởng.”
…
Mọi người thì thầm bàn tán, vui sướng khi người gặp họa, Âu Dương Thiển Thiển nghe không sót chữ nào, nhìn vẻ mặt của mọi người thì sự xuất hiện của nàng giống như một trò cười.
Gia chủ Âu Dương Hạo của phủ Tả Tướng ở Kinh thành là thần tử mà đương kim Hoàng Thượng coi trọng nhất, trưởng tử Âu Dương Vũ Kiệt lại là tân khoa Trạng nguyên, tiền đồ như gấm, trưởng nữ Âu Dương Tuyết là mỹ nhân đệ nhất Kinh thành, chỉ có Âu Dương Thiển Thiển là vết nhơ của Âu Dương gia.
Vừa đi vừa nghe mọi người bàn tán, trong vô thức, đã đi tới nhà chính.
Trong nhà chính, bọn nha hoàn cung kính chờ đợi, đi vào nhà chính, đập vào mắt là tấm bảng hiệu ‘Dòng dõi thư hương’ do đương kim Thánh Thượng tự tay viết, cũng là niềm kiêu ngạo của Âu Dương gia.
Ngồi trên chủ tọa, Âu Dương Hạo trong bộ hoa phục màu xanh da trời, hai mắt sâu khôn khéo, một tay bưng chén trà, chậm rãi nhấp trà.
Phu nhân Lí Ngọc Cầm của Âu Dương Hạo cũng mặc hoa phục, trên đầu cài mấy cây trâm vàng khảm ngọc, làn da trắng nõn, mặc dù đã không còn trẻ, nhưng vẫn rất quyến rũ, hai tay đặt trên gối, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thiển Thiển, không biết đang suy tính cái gì, đến tận khi Âu Dương Hạo buông chén trà, Đức Quý mới tiến lên bẩm báo.
“Lão gia, phu nhân, nô tài đã đón Nhị tiểu thư trở lại.”
Đức Quý cúi đầu, chắp tay, cung kính bẩm báo.
“Ừ, đi xuống đi.”
Âu Dương Hạo nhìn về phía Âu Dương Thiển Thiển, nói với Đức Quý.
“Vâng, lão gia.”
Đức Quý lại hành lễ rồi lui ra ngoài.
“Thiển Thiển, rời nhà năm năm, ngay cả lễ nghi cơ bản đều quên cả rồi sao?”
Âu Dương Hạo thấy sắc mặt Âu Dương Thiển Thiển vàng vọt, hình thể gầy gò thì lạnh lùng nói vậy, không hề có chút tình cảm phụ – nữ gì.
“Thiển Thiển bái kiến phụ thân, bái kiến Lí di nương.”
Tay phải áp tay trái, tay trái đặt bên hông trái, hai chân khép lại, nhún gối, hơi cúi đầu, mở miệng nói.
Tuy Lí Ngọc Cầm là tiểu thư của phủ Hữu tướng, nhưng lại không phải là thê tử đầu tiên của Âu Dương Hạo.
Sau khi Âu Dương Hạo thi đỗ Trạng nguyên, chính thê Lăng Hi Như đã bất ngờ qua đời.
Khi đó, Hữu tướng có ý cho Âu Dương Hạo cưới Lí Ngọc Cầm, nhưng Âu Dương Hạo không biết chuyện nên đã cưới mẫu thân Thượng Quan Dao của nàng trước, Lí Ngọc Cầm đành phải làm bình thê của Âu Dương Hạo, đây là nỗi đau suốt đời của Lí Ngọc Cầm.
Dựa theo lễ