Hai ngày sau, Âu Dương Thiển Thiển bất đắc dĩ xem hết sổ sách trong năm năm của phủ Chiến Vương, tuy sổ sách được làm vô cùng tỉ mỉ, nhưng Âu Dương Thiển Thiển vẫn phát hiện ra kẽ hở, đây đều là những khoản chi giả trong từng quyển.
Âu Dương Thiển Thiển không chỉ nhíu mày, phủ Chiến Vương có tổng cộng ba mươi hai cửa hàng mà có đến hơn hai mươi cửa hàng trong tình trạng thua lỗ.
Nàng thấy nghi vấn, nên cho Vấn Cầm điều tra một phen, phát hiện việc làm ăn của các cửa hàng này đều rất tốt, căn bản không thể xuất hiện chuyện thua lỗ lớn như vậy được.
Tổng kết trong sổ cái thì lợi nhuận hàng năm của phủ Chiến Vương đều không đến một vạn lượng, vừa vặn đủ để thanh toán các chi phí hàng ngày của phủ Chiến Vương, nàng không ngốc, sao lại không hiểu trong này có gian lận chứ.
“Thiển Thiển, làm sao thế?”
Nam Cung Thương vừa ra khỏi thư phòng, thấy Âu Dương Thiển Thiển nhíu mày liền nhẹ nhàng đi tới, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi lông mày đang hơi nhíu của Âu Dương Thiển Thiển, nhẹ nhàng nói.
“Thương, từ xưa đến nay huynh chưa từng xem sổ sách thu chi của phủ Chiến Vương sao?”
Âu Dương Thiển Thiển chỉ vào sổ sách, hỏi.
“Năm năm trước, ta vẫn luôn ở chiến trường, năm năm qua, ta không để ý tới những chuyện này, nếu không thích thì Thiển Thiển cũng không cần phải quản.”
Nam Cung Thương nhìn đống sổ sách, hận không thể đốt hết đi, những sổ sách này đã chiếm không ít thời gian của Âu Dương Thiển Thiển, mà hắn lại không muốn nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển vất vả.
“Thương không thiếu tiền, nhưng ta không thể để cho người khác bắt nạt huynh được, những sổ sách này được chế tác không chút sai sót, nếu chỉ khiến mấy chưởng quỹ sống giàu có xa xỉ thì không sao, nhưng hiện thực lại không phải như vậy, ta nhất định phải điều tra rõ ràng, sau đó đòi lại.”
Tuy nàng chỉ nhíu mày vì cảm thấy những người kia có lòng tham không đáy, nhưng mà nàng tuyệt đối không cho phép có người bắt nạt nàng.
“Thiển Thiển thích là tốt rồi, cầm về cho Thiển Thiển làm tiền tiêu vặt.”
Nam Cung Thương nói vẻ không đáng kể, đúng là khiến Âu Dương Thiển Thiển sợ hết hồn, vừa đưa chén trà đến bên miệng thì suýt chút nữa đã bị phun ra.
“Thiển Thiển, cẩn thận một chút.”
Nam Cung Thương lấy khăn tay ra, lau lau khóe môi Âu Dương Thiển Thiển, không hề phản đối.
“Thương, đây không phải là số lượng nhỏ, huynh chắc chắn chứ?”
“Của ta chính là của Thiển Thiển.”
Nam Cung Thương nói vẻ không cần thiết chút nào.
Luận về tiền tài, cửa hàng của Ma môn trải rộng mấy nước, hắn không hề thiếu tiền, đối với hắn, số tiền này chỉ như muối bỏ bể thôi.
“Cũng phải a, của huynh là của ta, của ta cũng vẫn là của ta.”
Âu Dương Thiển Thiển thoả mãn gật gật đầu cười cười nói.
“Ừm, cả ta cũng là của Thiển Thiển.”
Âu Dương Thiển Thiển vốn muốn trêu chọc Nam Cung Thương một chút, kết quả còn bị Nam Cung Thương trêu ngược lại, được voi đòi tiên, nhưng Âu Dương Thiển Thiển lại không hề thấy phản cảm.
“Thương, Tần Tử Duệ đại hôn, có phải là ở trong cung không?”
Những ngày qua phải kiểm tra sổ sách, đúng là suýt chút nữa nàng quên mất một việc quan trọng, nàng là một người hiện đại nên không biết rõ những việc trong cung đình thời cổ đại.
“Đại hôn được cử hành ở trong cung, nhưng động phòng hoa chúc và mời tiệc tân khách thì ở tổ chức ở phủ Duệ Vương, chỉ có đại hôn của Thái Tử mới tổ chức ở Đông cung.”
“Tần Tử Duệ đã được phong vương chưa?”
“Hoàng tử đại hôn, sẽ được phong vương, Tần Tử Duệ không thể tiếp tục ở trong cung, huống hồ, Vương phủ đã được xây xong từ lâu, Tần Tử Duệ cũng đã về ở rồi, chỉ là chưa được phong vương mà thôi.”
“Thì ra là như vậy.”
Sau bữa trưa, Nam Cung Thương lại vùi đầu trong thư phòng, Âu Dương Thiển Thiển dựa trên ghế nằm dưới cây mai chợp mắt.
Chỉ chốc lát sau, Âu Dương Thiển Thiển tỉnh giấc, nhìn cánh hoa bị gió thổi bay xung quanh, nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Tiểu thư, súc miệng đi.”
Lục Nhụy đưa một chén nước ấm, nói.
“Lục Nhụy, gọi Ngô quản sự tới gặp ta.”
Sổ cái là do Ngô quản sự làm, Ngô quản sự không thể không phát hiện dị thường.
“Vâng, tiểu thư.”
Lục Nhụy triệu đến khiến trong lòng Ngô quản sự thấy thấp thỏm, Lục Nhụy và Sơ Tình là đại nha hoàn của Vương phi, ở Vương phủ, một quản sự như hắn không thể so sánh được.
Vương phi cũng chưa từng triệu kiến bất kỳ quản sự nào, nay lại đột nhiên triệu kiến khiến Ngô quản sự có một tia dự cảm không tốt.
“Ngô quản sự, còn không mau một chút, tiểu thư đang chờ đó.”
Lục Nhụy tức giận nhìn Ngô quản sự đang lúng túng.
“Vâng, Lục Nhụy cô nương.”
Ngô quản sự hít sâu một hơi, đi theo sau Lục Nhụy.
Đi tới cửa Thiên Vũ các, Ngô quản sự do dự.
Những năm gần đây, ngoại trừ thân tín của Vương gia, thì chưa từng có ai bước chân vào Thiên Vũ các, bây giờ, hai chân hắn không khỏi có chút run rẩy.
“Ngô quản sự, tiểu thư đang chờ, đừng có để ta phải xin ngươi.”
Lục Nhụy nghĩ thầm.
‘Ngô quản sự này chắc chắn là có vấn đề, nếu không thì đã không run như vậy.’
Trong lòng lại càng không thích.
Che giấu sự bất an trong lòng, Ngô quản sự bước vào Thiên Vũ các, đi theo bước chân Lục Nhụy, đi tới dưới cây mai, thấy dưới cây mai là một nữ tử tuyệt sắc đang thong dong phẩm trà, nhất cử nhất động đều tự nhiên thoải mái, ông nhìn mà như thấy tiên cảnh, lập tức cúi đầu.
“Ngô quản sự, đúng không?”
Giọng Âu Dương Thiển Thiển lạnh nhạt, truyền vào tai Ngô quản sự, Ngô quản sự cả kinh, lập tức quỳ xuống thỉnh an:
“Nô tài bái kiến Vương phi.”
Trong lòng Ngô Minh bồn chồn, tuy có nghe nói Vương phi quốc sắc khuynh thành, bây giờ vừa thấy, ông càng phát hiện, sợ là trong Kinh thành không ai có thể xứng đôi với Vương phi, đẹp như tiên nữ.
“Không cần đa lễ, mời tới đây.”
Thời cổ đại này, động một chút là quỳ xuống hành lễ.
“Đa tạ Vương phi, không biết hôm nay Vương phi triệu kiến lão nô đến đây là có chuyện gì?”
Ngô Minh mở miệng hỏi, nhìn sổ sách trên bàn, trong lòng có mấy phần bất an.
Sổ sách mà ông làm thì người bình thường căn bản không thể nhìn ra dị thường, đến cả thương nhân bình thường cũng không thể phát hiện ra dị thường được.
Vương phi chỉ là một nữ tử tầm đôi tám, làm sao mà phát hiện ra sự gian dối kia chứ?
“Triệu kiến ngươi đến, chỉ là muốn hỏi một chút, năm năm gần đây, sổ sách của Vương phủ, hơn ba mươi cửa hàng, mà lợi nhuận hàng năm lại không đến một vạn lượng.
Ngô quản sự, có phải là ngươi nên giải thích với Bản vương phi một chút hay không?”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng nhìn Ngô Minh, trong lòng Ngô Minh cả kinh, ngờ vực nghĩ đến.
‘Lẽ nào Vương phi phát hiện ra sự dị thường.’
“Vương phi, những cửa hàng này vẫn luôn không có lợi nhuận, hơn hai mươi cửa hàng thì luôn thua lỗ, chỉ có bảy cửa hàng là còn có lợi nhuận, trừ hết chi phí thì lợi nhuận chưa đến một vạn lượng.”
Ngô Minh giải thích.
“Xem ra Ngô quản sự đúng là rất quen thuộc với sổ sách, sao lại chưa từng nghe Ngô quản sự báo cáo với Chu quản gia?”
“Vương phi, người ta gọi là nghi người chớ dùng, dùng người chớ nghi, lão nô tự nhận là những năm qua đã cúc cung tận tụy vì Vương phủ, Vương phi cần gì phải đổ oan cho lão nô.”
Trong lòng Ngô Minh bất an, lập tức ra tay trước để chiếm lợi thế.
“Ta còn chưa nói gì.
Những lời này của Ngô quản sự có vẻ như chưa hỏi đã khai.
Lần này, Bản vương phi sẽ không giữ mặt mũi cho Ngô quản sự nữa, nếu không thì sao có thể xứng đáng với những gì mà Ngô quản sự vừa nói.
Sổ sách của Ngô quản sự đúng là không chút sai sót, nhưng đáng tiếc, trí nhớ lại không tốt.
Những khoản chi giả trong năm năm qua đều được làm không chút sai sót, nhưng số tiền dồn suốt năm năm qua có phải hơi quá lớn rồi không?”
Âu Dương Thiển Thiển ném sổ sách xuống trước mặt Ngô Minh, giọng nói lạnh như băng, trên trán Ngô Minh vã mồ hôi lạnh, hai tay không tự chủ được mà run lên.
“Vương phi, lão nô quản lý chi tiêu đã hơn hai mươi năm, nếu Vương phi không tin lão nô thì có thể trục xuất lão nô ra khỏi Vương phủ.”
Ngô Minh lập tức phản bác, nhưng trong lòng vô cùng sợ sệt, muốn mượn cơ hội để thoát thân.
“Ngô Minh, nếu như Bản vương phi nhớ không lầm thì ngươi đã bán mình cho Vương phủ hai mươi mốt năm, bây giờ khế ước bán thân của ngươi vẫn còn ở Vương phủ, chỉ là một tên nô bộc mà dám cãi lý với chủ nhân như vậy, ngươi nói, ta nên xử lí ngươi như thế nào, đem bán hay là… đánh chết?”
Âu Dương Thiển Thiển cười nhạt, nói chuyện liên quan đến tính mạng mà cứ như nói một chuyện gì đó cực kỳ nhẹ nhàng, không hề để ý chút nào.
“Vương phi, theo pháp luật của Nhật Diệu thì lão nô có thể tự chuộc thân.”
Ngô Minh biết ông không thể chạy thoát được, nhưng chỉ cần rời khỏi Vương phủ, thì ông có thể làm lại từ đầu, những năm qua ông đã kiếm được không ít lợi lộc.
“Một vạn lượng, ta cho ngươi chuộc thân, thế nào?”
‘Đấu với ta, ngươi vẫn còn non kém lắm, ta đào sẵn một cái bẫy để chờ ngươi nhảy vào.’
“Vương phi nói thật chứ?”
Ngô Minh không khỏi có mấy phần hoài nghi.
Có thể thoát thân, tất nhiên là ông rất vui vẻ, nhưng lại cố tỏ ra không nghĩ quá nhiều.
“Đương nhiên.”
“Được, lão nô đa tạ Vương phi.”
“Bạc.”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh nhạt nói.
“Vương phi chờ chút, giờ lão nô sẽ sai người đi lấy.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức gật gật đầu, đúng lúc này Chu Thụy cũng vừa đi tới.
“Chu Thụy bái kiến Vương phi.”
“Chu bá, phiền bá phái người mời quản sự của ba mươi hai cửa hàng về, nhớ là không được để sót ai, còn nữa, yêu cầu bọn họ đem tất cả sổ sách đến cho Bản vương phi.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức nói với Chu Thụy, nàng tin rằng Chu Thụy đã hiểu rõ tâm ý của nàng.
“Vâng, Vương phi.”
Chu Thụy lập tức lĩnh mệnh.
Ông không ngờ ông quản gia năm năm mà Vương phủ lại tràn đầy sâu mọt, thế mà ông lại không phát hiện ra.
“Vất vả rồi, Chu bá.”
Chu Thụy là võ tướng, tất nhiên không hiểu việc trong nhà, càng không hiểu rõ về việc thu chi, nếu mới chỉ nhìn lướt qua sổ sách của Ngô Minh thì sẽ không thấy có bất cứ dị thường nào, có thể nói là hoàn hảo, nhưng đáng tiếc là đã gặp phải nàng.
Chu Thụy vừa rời đi, Ngô Minh cũng đem ngân phiếu tới, đi tới bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, nói:
“Vương phi, đây là một vạn lượng chuộc thân của lão nô, xin mời Vương phi trả lại giấy bán thân cho lão nô.”
Ngô Minh đưa ngân phiếu, mở miệng nói.
“Sơ Tình, lương một tháng của của Ngô quản sự được bao nhiêu?”
Âu Dương Thiển Thiển không hề có ý định tiếp nhận ngân phiếu, ngược lại còn hỏi Sơ Tình ở bên cạnh.
“Tiên sinh phòng thu chi, một tháng năm lượng.”
Sơ Tình đối đáp trôi chảy.
“Hai mươi mốt năm, nếu như Ngô quản sự không ăn không uống, thì tổng cộng có bao nhiêu lượng?”
“Một nghìn hai trăm sáu mươi lượng.”
Hai người đối thoại khiến trong lòng Ngô Minh càng thêm bất an, nhìn số ngân phiếu một vạn lượng trong tay mà như cầm