Hơn hai mươi người quỳ trên mặt đất chờ đợi bị phán quyết vận mệnh.
Từ đầu đến cuối Âu Dương Thiển Thiển không hề biểu hiện ra bất kỳ tâm trạng gì, không phẫn nộ, không thù hận, biểu hiện lạnh nhạt, trái lại càng khiến tất cả mọi người thêm bất an, bọn họ không biết Âu Dương Thiển Thiển sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với bọn họ.
“Làm sao, không có gì muốn thanh minh lại sao?”
Giọng nói lạnh giá như băng phá tan sự an bình trong phòng khách.
Những người quỳ trên mặt đất không biết nên đáp lại Âu Dương Thiển Thiển như thế nào.
Với tội tham ô ngân lượng Vương phủ của bọn họ, luận tội thì đã là tội chết rồi, nếu như truy cứu thì sợ là đến cả người nhà của bọn họ cũng đều bị liên luỵ, với tội danh đó, sợ là bọn họ và người nhà đều chỉ có thể bán mình gán nợ, cho dù có bán mình gán nợ thì cũng vẫn không đủ để trả lại số ngân lượng mà bọn họ đã tham ô trong những năm qua.
“Thân là chưởng quỹ, không phải mỗi người các ngươi đều rất khéo miệng hay sao, sao bây giờ lại không nói ra nổi một chữ thế, có phải vì cảm thấy Vương phủ không có ai nên các ngươi muốn làm gì thì làm.
Mỗi người đều có lòng riêng, ta có thể thông cảm, nhưng, cấu kết với người ngoài, tham ô ngân lượng của Vương phủ, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, các ngươi cảm thấy, ta nên xử trí các ngươi như thế nào?”
Hơn hai mươi người dưới đất là hơn hai mươi gia đình, mỗi gia đình đều rất giàu có, Vương phủ không thiếu ngân lượng, nhưng quyết không thể tham ô ngân lượng của Vương phủ để biếu xén cho những kẻ đứng đằng sau lưng bọn họ được.
“Chúng ta nhận tội, xin Vương phi trách phạt, kính xin Vương phi buông tha cho người nhà của chúng ta.”
Chưởng quỹ Tiền Lượng của Tú Trân các nói.
“Buông tha cho người nhà của các ngươi, thật sao?”
Âu Dương Thiển Thiển cười lạnh, hỏi.
“Vương phi rộng lượng, chúng ta đồng ý trả lại số ngân lượng đã tham ô, kính xin Vương phi buông tha cho người nhà của chúng ta.”
Tiền Lượng tiếp tục lên tiếng van xin.
Ông biết rõ hôm nay ông không thể toàn thân thoát khỏi Vương phủ này, chỉ có thể cầu xin để không liên lụy đến người nhà.
“Các ngươi yên tâm, Ngô quản sự đã khai ra tất cả, các ngươi sẽ đều phải khai hết, đồng thời trả lại tất cả số ngân lượng đã tham ô trong năm năm qua, ta sẽ bỏ qua cho người nhà của các ngươi.
Nhưng, nếu không nghe lời, muốn ôm ngân lượng chạy trốn khỏi Kinh thành thì đừng trách ta độc ác.”
Âu Dương Thiển Thiển cầm chén trà, trong nháy mắt chén trà trong tay tan thành bột phấn, Tiền Lượng nhìn mà sợ đến nỗi suýt nữa thì ngất.
“Vương phi, chuyện này…”
Số ngân lượng này đều dùng để biếu xén người khác, làm sao bọn họ có thể lấy ra được đủ số tiền đã tham ô trong năm năm qua kia chứ?
“Muốn sống hay là muốn cho cả nhà phải chôn cùng các ngươi, chính các ngươi tự chọn, không liên quan gì đến Bản vương phi.
Sơ Tình, chuẩn bị giấy bút cho các vị chưởng quỹ, khai hết ra cho ta giống như Ngô quản sự.”
Âu Dương Thiển Thiển không để ý tới Tiền Lượng, trực tiếp căn dặn Sơ Tình.
“Các vị chưởng quỹ, đừng có giở trò, tốt nhất là khai hết ra đi.”
“Lý chưởng quỹ, làm phiền bảy người các vị thống kế việc thu chi thực sự của các cửa hàng này, nên đưa cho ta thì một chút cũng không được thiếu, nên trả lại cho Vương phủ thì một đồng cũng phải phun hết ra cho ta.”
Âu Dương Thiển Thiển nói với Lý chưởng quỹ.
Nếu một mình nàng thống kê tất cả sổ sách thì quá khó khăn, bây giờ, có thêm bảy người bọn họ, nàng có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Bọn họ vừa được chứng kiến thủ đoạn của Âu Dương Thiển Thiển, thưởng phạt rõ ràng, cũng vô cùng thưởng thức.
Từ trước đến giờ bảy người bọn họ không giao du với những người kia, bình thường phải chịu không ít chèn ép, giờ khắc này, tất nhiên là vui vẻ nhận lệnh.
Bảy vị chưởng quỹ, thêm cả Sơ Tình và Âu Dương Thiển Thiển, nhanh chóng thống kê xong sổ sách.
Không thống kê thì không biết, những năm gần đây, chưa tính đến số ngân lượng mà Ngô quản sự tham ô của bảy cửa hàng có lãi, gộp lại đã là một trăm hai mươi vạn lượng, đây chỉ là con số của năm năm gần đây, còn sổ sách của năm năm trước trở về trước thì nàng không muốn truy cứu nữa.
Nhìn thấy con số này, Âu Dương Thiển Thiển giật nảy mình.
Sau khi thống kê mới phát hiện, vị trí địa lý của những cửa hàng này đều không tệ, không có cửa hàng nào không có lợi nhuận, hoàn toàn không hề thua lỗ, Âu Dương Thiển Thiển biết rõ số tiền này đã đi đâu.
“Các vị chưởng quỹ, ta mặc kệ các ngươi lấy bao nhiêu, biếu xén cho những ai, trước tối mai đều phải nộp lại hết cho ta.
Ta tạm giữ lời khai của các vị chưởng quỹ, nếu như trả đủ thì ta sẽ thiêu hủy những tờ khai này, nếu có người nào muốn thoát khỏi Kinh thành thì ta sẽ khiến cả nhà kẻ đó chết không toàn thây giống như chén trà vừa rồi.
Nhớ kỹ, trước tối mai, là kỳ hạn cuối cùng.”
Âu Dương Thiển Thiển đưa cho mỗi người xem con số thống kê cuối cùng.
Sau khi nhìn thấy, không ít người trợn cả mắt lên.
“Làm sao, còn không đi à? Chẳng lẽ còn muốn để Bản vương phi giữ các ngươi lại ăn tối, đều cút hết cho ta.”
Nàng không ngờ những năm gần đây Nam Cung Thương lại nuôi nguyên một đám sâu mọt, đục khoét gần hết tiền bạc trong nhà.
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
Mặt trời chiều ngả về tây, tất cả mọi người cố gắng lê xác rời khỏi Vương phủ, trải qua thập tử nhất sinh, đối với bọn họ mà nói, lúc này mới chỉ bắt đầu mà thôi.
“Lý chưởng quỹ, Vương chưởng quỹ… Những năm gần đây các vị đã vất vả rồi, những năm qua các vị quản lý không tệ, bắt đầu từ tháng này, sẽ chia hoa hồng cho các vị là hai phần mười lợi nhuận của từng cửa hàng, mong là sau này các vị sẽ tiếp tục ra sức vì Vương phủ.”
Thưởng phạt phân minh mới là đạo dùng người, tuy nàng chưa bao giờ kinh doanh, nhưng cũng hiểu được cách dùng người.
“Vương phi, thuộc hạ không dám nhận.”
Hai phần mười lợi nhuận, ít cũng phải mấy trăm lượng, nên mọi người lập tức cự tuyệt.
“Đây là thứ mà các vị nên được nhận, việc này cứ quyết định như thế, mong rằng sau này các vị có thể phát huy được năng lực của mình một cách tốt hơn.”
Âu Dương Thiển Thiển tiếp tục nói.
Một buổi trưa, Chu Thụy đã chứng kiến năng lực của Âu Dương Thiển Thiển, không hề kém Nam Cung Thương chút nào, ông vô cùng thưởng thức, thậm chí còn có mấy phần khâm phục.
“Chúng thuộc hạ đa tạ Vương phi.”
Đối với bọn họ mà nói, đây là chiếc bánh từ trên trời rớt xuống, được chia hoa hồng hai phần mười tức là bọn họ càng làm nhiều thì càng có nhiều, đúng là cơ hội hiếm có.
“Chu bá, phiền ông bố trí bữa tối cho các vị chưởng quỹ, sau khi ăn tối, cho thị vệ đưa các vị chưởng quỹ về nhà.”
Âu Dương Thiển Thiển tiếp tục căn dặn.
“Vâng, Vương phi.”
Sau khi căn dặn xong, Âu Dương Thiển Thiển đứng dậy đi về Thiên Vũ các, vừa đi đến cửa thì đã thấy Nam Cung Thương chờ đợi ở đó.
Âu Dương Thiển Thiển nở nụ cười, đã lâu không bận rộn như thế, một buổi chiều mà khiến nàng mệt rã rời.
“Thương, huynh đến từ khi nào?”
“Đến rồi một lúc, Thiển Thiển có đói bụng không, ta đã cho người chuẩn bị bữa tối kỹ càng, chúng ta về Thiên Vũ các dùng bữa.”
Nam Cung Thương nắm tay Âu Dương Thiển Thiển, hai người đi về Thiên Vũ các.
= = = = = = = = = = = = = = =
Bóng đêm dần buông xuống, trăng sáng sao thưa, trong phủ Duệ Vương, chưởng quỹ Tiền Lượng nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Tần Tử Duệ.
“Tiền Lượng, bây giờ ngươi lại dám uy hϊếp ta?”
Tần Tử Duệ không ngờ Tiền Lượng lại giữ lại một quyển sổ thu chi thật để uy hϊếp hắn.
Nếu như không trả lại ngân lượng thì sẽ giao quyển sổ đó cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Điện hạ, thứ cho Tiền Lượng bất tài, bây giờ Chiến Vương phi dùng tính mạng cả nhà thảo dân để uy hϊếp, thảo dân thực sự là không thể làm gì được, kính xin Điện hạ thứ tội.”
Tiền Lượng quỳ xuống, run rẩy nói.
“Bản Điện có thể sắp xếp tối nay đưa ngươi ra khỏi thành, đương nhiên, ngươi phải đưa sổ sách cho Bản Điện, nếu không, Bản Điện cũng sẽ không bỏ qua cho cả nhà ngươi, tự ngươi cân nhắc đi.”
Số ngân lượng mà Tiền Lượng biếu xén, mấy năm qua hắn đã tiêu đến bảy tám phần, làm sao còn có thể lấy ra được chứ?
“Nếu Điện hạ có thể khiến ta bình an rời khỏi Kinh thành thì ta đồng ý giao lại sổ sách cho Điện hạ.”
Tiền Lượng cân nhắc một thoáng sau đó nói.
Từ trước đến nay, Tần Tử Duệ vẫn luôn độc ác, ông đã từng chứng kiến.
Sau khi rời khỏi Kinh thành, ông cũng không đến nỗi không còn gì cả.
Nếu thật sự làm theo lời Âu Dương Thiển Thiển, trả lại toàn bộ ngân lượng, trước tiên không nói là không thể, thậm chí ông có tán gia bại sản cũng không đủ, huống chi, Tần Tử Duệ căn bản không hề có ý trả lại, so với sự sống còn của các chưởng quỹ khác thì tất nhiên là ông muốn bảo toàn tính mạng của mình hơn.
“Tiền Lượng, bây giờ ngươi lại dám bàn điều kiện với Bản Điện?”
Tần Tử Duệ độc ác nhìn Tiền Lượng, Tiền Lượng run lên.
“Điện hạ, ta chỉ bảo vệ tính mạng mà thôi, xin Điện hạ thông cảm.”
Tiền Lượng cố gắng như không hề tồn tại.
“Giờ sửu đêm nay, Bản Điện chờ ngươi ở cổng đông thành, mang theo gia quyến, mau chóng rời đi.”
Tần Tử Duệ lạnh lùng nói.
Những ngày qua mọi việc đều không thuận lợi, hắn hoàn toàn không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại đột ngột kiểm toán, khiến hắn không kịp ứng phó, thầm nghĩ.
‘Sợ là không thể giữ được số ngân lượng này rồi.’
Gần tới giờ sửu, Âu Dương Thiển Thiển chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình ngủ trong lòng Nam Cung Thương, cười cười ngượng ngùng.
Những ngày gần đây, hình như càng ngày nàng càng yêu thích vòng tay của Nam Cung Thương, thật là ấm áp.
“Thiển Thiển, tỉnh rồi à?”
Nam Cung Thương cảm thấy người trong lòng hơi nhúc nhích nên lập tức nhìn Âu Dương Thiển Thiển, hỏi.
“Ừm, đi thôi, thời gian sắp đến rồi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
“Không vội, ta đã để Ám Dạ đi xem trước, bây giờ chúng ta ngồi xe ngựa đi ra cổng thành là được.”
Nam Cung Thương phủ thêm áo choàng cho Âu Dương Thiển Thiển, ôm Âu Dương Thiển Thiển, lập tức phi thân rời khỏi Thiên Vũ các, bước vào một chiếc xe ngựa nhìn rất tầm thường.
Sau khi vào trong thì mới phát hiện trong xe ngựa có đầy đủ mọi thứ, lại còn có mùi hương hoa mai nhàn nhạt.
“Đi thôi.”
Nam Cung Thương nói xong, phu xe lập tức điều khiển xe ngựa đi đến cổng thành.
= = = = = = = = = = = = = = =
Giờ khắc này, ngoài thành, Tiền Lượng vừa ra khỏi thành, Tần Tử Duệ bịt mặt cưỡi ngựa đi sau xe của Tiền Lượng.
“Tiền Lượng, đã ra khỏi thành, nên giao lại sổ sách ra đi.”
Tần Tử Duệ lạnh lùng nói.
“Điện hạ, ta cũng là bị bất đắc dĩ, kính xin Điện hạ thứ lỗi, đây là sổ sách.”
Tiền Lượng lấy từ trong lồng ngực ra một quyển sổ, đưa cho Tần Tử Duệ, nói.
Tần Tử Duệ nhận quyển sổ, cầm đuốc đốt quyển sổ đi, sau đó xoay người nói:
“Không giữ lại bất cứ ai.”
“Điện hạ tha mạng.”
Tất cả mọi người lập tức xuống xe ngựa, quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Đúng lúc đó, một chiếc xe ngựa không đáng chú ý đi đến, Tần Tử Duệ thoáng kinh ngạc, mới phục hồi tinh thần, trong lòng có một tia dự cảm không tốt.
“Đêm hôm khuya khoắt, mà nơi này cũng thật là náo nhiệt quá.”
Nam Cung Thương vén màn kiệu ra, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
“Nam Cung Thương, tại sao lại là ngươi?”
Tần Tử Duệ bật thốt lên, sau khi nói xong, theo bản năng che miệng mình.
“Ồ, đây chẳng phải là Nhị Hoàng tử sao? Hóa ra Nhị Hoàng tử lại thích mặc y phục đen đeo khăn che mặt ra ngoài thành đi dạo giữa đêm hôm khuya khoắt à? Đúng là