Sau khi được Âu Dương Thiển Thiển đồng ý, Mộ Đông Thần liền đến ở trong vườn sau của Túy Tiên lâu, canh giữ ở bên cạnh Thượng Quan Dao hầu như một tấc cũng không rời, Mộ Đông Thần được Âu Dương Thiển Thiển cho biết Thượng Quan Dao đã hôn mê trong quan tài băng suốt mười năm, nghĩ đến khoảng thời gian mười năm đó, trong lòng Mộ Đông Thần cực kỳ tự trách, nếu ông không rời đi thì mọi việc đã không biến thành thế này, Thượng Quan Dao sẽ không phải nằm trong quan tài băng những mười năm.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như băng của Âu Dương Thiển Thiển, ông lại càng thêm tự trách.
Mọi việc đều do ông gây ra, ông hiểu, nếu không phải vì Âu Dương Thiển Thiển hi vọng Thượng Quan Dao tỉnh lại thì chắc chắn là ông sẽ không có cơ hội được nhìn thấy Thượng Quan Dao một lần nữa, đã bỏ lỡ hai lần, chắc chắn ông không muốn bỏ lỡ lần thứ ba.
“Thiển Thiển, còn đang suy nghĩ đến việc của nhạc mẫu sao?”
Dưới cây mai, ngửi mùi hoa, ánh mắt Âu Dương Thiển Thiển không nhìn bầu trời đầy sao rộng lớn mà nhìn mãi tận nơi xa xôi nào đó.
“Ừm, Thương, huynh nói xem, liệu Mộ Đông Thần có thể thức tỉnh được mẫu thân không?”
Đã qua hai ngày, Thượng Quan Dao vẫn không hề có dấu hiệu thức tỉnh, càng chờ mong thì lại càng thất vọng, lo âu và dao động, nàng cảm nhận thấy rất rõ ràng.
Mọi người đều nói, tình yêu vượt qua tất cả mọi trở ngại, sẽ có kỳ tích xuất hiện, nàng có thể cảm nhận được tình cảm của Mộ Đông Thần, nhưng nàng lại hận hai lần lựa chọn của Mộ Đông Thần, tuy mỗi người đều có bất đắc dĩ, nhưng nếu Mộ Đông Thần không thể bước vào trái tim Thượng Quan Dao thì nàng thật sự muốn dùng việc mất trí nhớ để đánh đổi cho việc Thượng Quan Dao tỉnh lại sao?
Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển không chắc chắn.
“Thiển Thiển, nhạc mẫu hôn mê quá lâu, có một số việc, không thể sốt ruột.
Mộ Đông Thần là người luôn giữ lời hứa, cũng là người trọng tình trọng nghĩa, ta nghĩ, nếu tình cảm của bọn họ là ghi lòng tạc dạ thì nhất định ông ấy sẽ thức tỉnh được nhạc mẫu.”
Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói.
Trên thế giới này, người hắn khâm phục nhất chính là Mộ Đông Thần, vừa gặp lại, Mộ Đông Thần đã luôn khiến hắn cảm thấy quen thuộc, dường như hắn đã quen biết Mộ Đông Thần từ lâu rồi, nhưng không thể nhớ nổi là đã gặp từ khi nào.
Mà hình như ánh mắt Mộ Đông Thần nhìn hắn cũng có ẩn ý khác.
“Hi vọng vậy.”
Không hi vọng thì không thất vọng, bất giác, nàng lại gửi gắm hi vọng lên Mộ Đông Thần, chỉ mong niềm hi vọng này không đổi thành thất vọng.
= = = = = = = = = = = = = = =
Khác với sự thoải mái của hai người, không khí trong phủ Duệ Vương vẫn còn mùi máu tanh nhàn nhạt.
Sau đêm động phòng, Âu Dương Tuyết đã chuyển tới căn phòng ở phía đông, sau đêm động phòng, nàng cũng chưa gặp lại Tần Tử Duệ, ngày mai là ngày lại mặt, nhớ tới đêm động phòng, thân thể Âu Dương Tuyết không khỏi run lên.
Nàng vĩnh viễn không quên được đêm động phòng, cái bóng quấn quýt triền miên của Tần Tử Duệ và Tần Khả Tâm, những tiếng rêи ɾỉ mê say khiến nàng cảm thấy trên người mình cực kỳ dơ bẩn.
“Vương phi, uống chén trà đi.”
Nha hoàn Tú Nguyệt bên cạnh Âu Dương Tuyết bưng lên một chén trà đưa cho Âu Dương Tuyết.
Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra trong đêm động phòng, chỉ biết sáng hôm sau thì máu đã nhuộm đỏ cả phòng, sau đó, Âu Dương Tuyết vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác.
“Tú Nguyệt, bảo ngươi gửi tin cho mẫu thân, mẫu thân đã nhận được tin chưa?”
Sắc mặt Âu Dương Tuyết xám xịt, giọng nói hơi run rẩy, chỉ cần hơi động đậy thì trên thân thể đã truyền đến cảm giác đau đớn thấu xương.
Đêm động phòng, nàng ta không chỉ bị hành hạ về mặt tinh thần mà trên thân thể còn nghiêm trọng hơn.
Nàng không ngờ, Duệ Vương hào hoa phong nhã lại chẳng hề biết thương hương tiếc ngọc là gì.
“Vương phi, nô tỳ…”
Tú Nguyệt khó xử mở miệng.
Nàng không chỉ không thể bước ra khỏi phủ Duệ Vương, mà thậm chí còn không thể đi ra khỏi khu phòng phía đông, còn nói gì đến chuyện gửi tin.
“Quên đi, ta biết rồi.”
Âu Dương Tuyết nắm chặt hai tay.
Xảy ra chuyện tàn sát như vậy, lẽ nào Tần Tử Duệ lại cho người truyền ra ngoài, nàng còn sống sót đã là may mắn lắm rồi.
Trong thư phòng.
Tần Tử Duệ đã ba đêm chưa ngủ, đối mặt với những câu hỏi của Tần Cảnh Hạo, hắn đã tiêu tốn rất nhiều thời gian công sức, bây giờ, Âu Dương Tuyết đã bị hắn giam cầm ở trong phủ, cũng đã nghĩ cách chặn miệng Tần Khả Tâm, chuyện đêm đó, hắn vẫn luôn cảm thấy thật là kỳ quặc.
“Thuộc hạ bái kiến chủ nhân.”
Quân Dao mặc áo đen che mặt quỳ gối trước mặt Tần Tử Duệ, nói.
“Tra thế nào?”
Tần Tử Duệ lạnh lùng hỏi.
“Khởi bẩm chủ nhân, trong cơ thể Trưởng Công chúa toả ra mùi hương lạ, nếu như kết hợp với la hương thì sẽ biến thành mị hương.
Trong đêm động phòng của chủ nhân, trong tân phòng có đốt la hương, thuộc hạ đã điều tra ghi chép của Vương phủ, ngày ấy trong tân phòng không hề có ai đốt hương, tạm thời còn chưa tra được kẻ nào thêm la hương.”
Quân Dao cúi đầu, chỉ lo Tần Tử Duệ tức giận.
Thân là người của Tần Tử Duệ, nàng biết, lúc Tần Tử Duệ tức giận thì sẽ có hậu quả ra sao.
“Âu Dương Tuyết có gì dị thường không?”
Nhớ tới Âu Dương Tuyết, Tần Tử Duệ không khỏi nhíu mày.
Đêm động phòng đó, hắn nhớ rất rõ là thân thể Âu Dương Tuyết không giống những nữ tử khác, hắn vẫn chưa lưu ý, bây giờ nghĩ kỹ lại, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Vương phi không có gì dị thường, ngoại trừ Tú Nguyệt bên cạnh Vương phi muốn đi ra ngoài thì Vương phi không có bất cứ dị thường nào.”
Nhớ tới Âu Dương Tuyết, trong lòng Quân Dao đau xót, nàng biết thân phận của mình, vốn không nên vọng tưởng, nhưng lại không nhịn được mà có những suy nghĩ ảo tưởng.
“Tiếp tục giám thị nàng ta.”
Tần Tử Duệ lạnh lẽo.
Chẳng biết vì sao, hắn đột nhiên nghĩ đến Âu Dương Thiển Thiển lạnh nhạt như trăng, ánh mắt lại hiền hòa hơn rất nhiều.
“Chủ nhân, thứ cho thuộc hạ lắm miệng, ngày mai chính là ngày về lại mặt.”
Quân Dao biết rõ sứ mạng của mình, dù không muốn, nhưng không thể không nhắc nhở.
“Ừm, Bản vương biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Tần Tử Duệ nói xong, Quân Dao lập tức biến mất khỏi thư phòng.
Nhớ tới ngày mai phải về, hai mắt Tần Tử Duệ chìm xuống, hắn không thể gϊếŧ Âu Dương Tuyết, nhưng cũng tuyệt đối không thể để Âu Dương Tuyết nói ra việc đó, sau khi suy nghĩ một lát, hai mắt Tần Tử Duệ chìm xuống, đứng dậy đi về phía khu phòng phía đông.
“Nô tỳ bái kiến Vương gia.”
Tú Nguyệt thấy Tần Tử Duệ đến, lập tức đứng dậy thỉnh an.
“Đều đi xuống đi.”
Tần Tử Duệ căn dặn nha hoàn trong phòng, có lẽ mọi người trong Vương phủ đều biết rõ chuyện đã xảy ra hôm ấy, nhưng Tần Tử Duệ đã lên tiếng thì tất cả mọi người đều lập tức đi ra khỏi phòng.
Sau khi mọi người rời đi, Tần Tử Duệ đi đến gần Âu Dương Tuyết, hai ngày không gặp, Âu Dương Tuyết tiều tụy đi không ít, sâu trong đáy mắt Tần Tử Duệ lóe lên tia ghét bỏ.
“Tuyết Nhi…”
Điều chỉnh tốt tâm tình, Tần Tử Duệ mềm mại gọi.
“Bái kiến Vương gia.”
Âu Dương Tuyết vốn đang đờ ra lập tức phục hồi tinh thần, lui về phía sau một bước, sợ hãi thỉnh an.
“Tuyết Nhi vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện đêm động phòng à?”
Tần Tử Duệ thăm dò.
“Vương gia, thϊếp…”
Trong giọng của Âu Dương Tuyết hơi run rẩy, nàng không quên được sự dịu dàng đêm đó của ‘Tần Tử Duệ’ ở Tướng phủ, càng không quên được sự cuồng dã của Tần Tử Duệ trong đêm động phòng, thân thể của nàng nhớ kỹ tình cảnh đó.
“Tuyết Nhi, là ta không phải, nhưng mà, Tuyết Nhi cũng biết, đêm động phòng đã đã bị người ta động chân động tay, những gì Tuyết Nhi nhìn thấy đều là giả, trong phòng bị người ta đốt thêm la hương, khiến thần trí bị mê hoặc…”
Tần Tử Duệ thâm tình giải thích, ánh mắt Âu Dương Tuyết dần dần có thần thái.
“Vương gia nói… tất cả mọi việc hôm đó đều là giả cả sao?”
Âu Dương Tuyết nhẹ giọng hỏi, có lẽ ở trong lòng Âu Dương Tuyết vẫn luôn hi vọng tất cả mọi chuyện đều chỉ là một giấc mộng, bây giờ Tần Tử Duệ giải thích, nàng liền dễ dàng tiếp nhận, nhưng sự đau đớn trên thân thể thì lại khiến nàng biết tất cả đều là thật.
“Tuyết Nhi, ta đích thân thỉnh chỉ, chúng ta thật vất vả mới được ở bên nhau, Tuyết Nhi còn chưa tin ta sao?”
Tần Tử Duệ vốn đã tuấn tú, bây giờ còn tỏ ra tình cảm sâu đậm, Âu Dương Tuyết dần dần bị lạc lối.
“Thϊếp tin, nhưng mà…”
“Tuyết Nhi muốn nói, vì sao ta lại phải gϊếŧ chết những người hầu hạ hôm đó? Tuyết Nhi cũng biết, những kẻ đó đều do người khác phái tới, ta làm như thế, cũng là vì bảo vệ tương lai của chúng ta.”
Tần Tử Duệ ôm Âu Dương Tuyết, Âu Dương Tuyết đã từ từ lạc lối, nhưng nét mặt vẫn còn một tia băn khoăn.
Bất đắc dĩ, Tần Tử Duệ hôn lên môi Âu Dương Tuyết, cực kì dịu dàng, Âu Dương Tuyết chậm rãi chìm vào trong đó, cảm thấy dường như mọi chuyện trong đêm động phòng chỉ là một giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Tuyết tỉnh lại, nhớ tới đêm qua, gò má không nhịn được mà nóng lên, ấn tượng của đêm động phòng đã bị sự dịu dàng của đêm qua thay thế.
Hoặc là con người ta thường có thói quen chôn giấu những chuyện đau đớn ở dưới đáy lòng, không muốn động đến nữa.
“Vương phi, người tỉnh rồi, Vương gia đã chuẩn bị xe ngựa kỹ càng, mời Vương phi rửa mặt, dùng đồ ăn sáng xong sẽ đưa Vương phi về lại mặt.”
Tú Nguyệt thấy gò má Âu Dương Tuyết ửng đỏ thì vui vẻ nói.
Nhớ tới những lời dặn dò sáng nay của Tần Tử Duệ, Tú Nguyệt không khỏi đỏ mặt.
Nàng luôn ước ao Âu Dương Tuyết có thể tìm được một vị phu quân như Tần Tử Duệ.
Tần Tử Duệ đưa Âu Dương Tuyết về lại mặt, dọc đường, hai người phô bày sự âu yếm, khiến không ít người ao ước, còn cảm thấy những lời đồn trong đêm động phòng đều chỉ là những lời đồn vô căn cứ.
Tần Tử Duệ dùng cơm trưa ở Tướng phủ rồi mượn cơ hội rời khỏi Tướng phủ, vì tạm thời không muốn tiếp xúc quá nhiều với Âu Dương Hạo, Tần Tử Duệ biết rõ, với trí thông minh của Âu Dương Hạo thì khó tránh không nhìn ra kẽ hở.
Trong Túy Tiên lâu, Âu Dương Thiển Thiển mặc bộ y phục bằng lụa trắng, chậm rãi thưởng thức trà tuyết ngân châm mà Nam Cung Thương đem đến, nghe mọi người bàn luận sôi nổi, khóe miệng nở nụ cười.
“Tiểu thư, Tần Tử Duệ thật sự có chút bản lĩnh, thế mà lại lừa được Âu Dương Tuyết.”
Lục Nhụy vừa ăn bánh vừa thuận miệng nói.
“Ngốc, nếu hắn không có chút bản lĩnh thì liệu có được Tần Cảnh Hạo sủng ái không?”
Ám Dạ đột nhiên xuất hiện ngay sau Lục Nhụy, đả kích Lục Nhụy.
“Không khiến ngươi dạy bảo.”
Lục Nhụy liếc nhìn Ám Dạ một cái rồi không thèm để ý đến lời của Ám Dạ.
“Trở về đi.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn về phía vườn sau, sau đó nhẹ nhàng nói.
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, Ám Dạ biến mất khỏi phòng, cứ như một cái bóng.
Âu Dương Thiển Thiển và Lục Nhụy đi từ lầu ba xuống, mới vừa đi tới lầu hai thì đã gặp phải một người quen thuộc.
“Thiển Thiển.”
Tần Tử Duệ nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển, bật thốt lên, đến chính hắn cũng giật nảy cả mình, nhưng lại cảm thấy gọi như vậy thật là thuận miệng, trong lòng có một tia ấm áp.
“Hóa ra là Duệ Vương, không phải Duệ Vương đưa tỷ tỷ về lại mặt hay sao? Sao lại đến Túy Tiên lâu mượn rượu giải sầu thế này?”
Giọng của Âu Dương Thiển Thiển trong vắt như nước suối, cho dù chế giễu lạnh lùng như vẫn cứ chảy thẳng vào tim Tần Tử Duệ.
Chẳng biết vì sao, Tần Tử Duệ cảm giác trong nháy mắt, bao nhiêu mệt mỏi của những ngày qua đều giảm bớt đi không ít.
“Ta và Tuyết Nhi đã thành thân, Thiển Thiển chính là người trong nhà, không cần khách khí như vậy.”
Tần Tử Duệ vội vàng nói.
Thị vệ phía sau vốn luôn đi sau Tần Tử Duệ sợ hết hồn vì chưa từng thấy dáng vẻ như thế này của hắn.
“Vị mỹ nữ này thực sự là quốc sắc thiên hương, tuyệt sắc nhân gian, nhìn dáng vẻ của mỹ nữ thì hình như đang bị quấy rầy, có muốn Gia hỗ trợ đuổi ruồi giúp không?”
Âu Dương Thiển Thiển đang định nói thì một giọng nói ngông cuồng truyền đến, cùng lúc đó, một nam tử áo đỏ dung mạo tuấn tú, tay cầm quạt được dệt bằng vải tơ tằm ngàn năm, nhất cử nhất động vừa mạnh mẽ vừa táo bạo xuất hiện.
Âu Dương Thiển Thiển nhìn người vừa xuất hiện, sau đó liền ngoan ngoãn im lặng, dáng vẻ như đang xem kịch vui, nhìn chằm chằm hai người, bàn tay cầm quạt của nam tử áo đỏ hơi động đậy, sau đó nhìn Tần Tử Duệ.
“Ô… đây chẳng phải là Duệ Vương sao? Hôm nay không phải là Duệ Vương đưa ái phi về lại mặt sao, tại sao lại đùa giỡn với mỹ nữ ở Túy Tiên lâu thế này, có vẻ không ổn đâu… chẳng lẽ những lời đồn đại là sự thật…”
Nam tử ra vẻ dạy dỗ Tần Tử Duệ, giọng nói cực lớn, từ trên lầu truyền vào tai tất cả mọi người trong từng phòng riêng.
“Bản vương gặp gia muội của ái phi nên chào hỏi mà thôi, xin công tử ăn nói cẩn thận.”
Tần Tử Duệ lạnh lùng nhìn nam tử.
Nhìn cách ăn mặc thì nam tử này chẳng giàu sang cũng cao quý, nhưng chưa từng nghe nói ở Nhật Diệu có nam tử nào thích mặc đồ màu đỏ cả, hai mắt Tần Tử Duệ chìm xuống.
“Việc này, Duệ Vương nói vậy thì chắc là sẽ không ngăn cản Bản thế tử mời vị mỹ nhân này cùng uống một chén chứ?”
Nam tử áo đỏ ngông cuồng nhìn Tần Tử Duệ, trong ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
“Công tử cũng biết, nàng là Chiến Vương phi.”
Tần Tử Duệ nắm chặt bàn tay trong tay áo, nhìn nam tử, nói.
“Đó là việc của Bản thế tử, không liên quan gì đến Duệ Vương, hơn nữa vị mỹ nữ này cũng không phải Duệ Vương phi, có phải là Duệ Vương đang quản quá rộng rồi không?”
Nam tử vung quạt, âm thầm truyền nội lực, nếu Tần Tử Duệ không chuẩn bị từ trước thì sợ là đã bị thiệt thòi rồi, nhưng thị vệ đứng sau Tần Tử Duệ thì lại không may mắn như thế, ngã hết xuống đất, nhưng trên người lại không hề có vết thương nào.
“Không phải hành đại lễ đâu, Bản thế tử sợ giảm thọ mất.”
Thấy mấy người ngã trên mặt đất, nam tử áo đỏ ngông cuồng nói, không chờ Tần Tử Duệ mở miệng, nam tử áo đỏ quay sang nói với Âu Dương Thiển Thiển:
“Mỹ nhân, theo ta cùng uống một chén, được chứ?”
Đã không còn giọng điệu ngông cuồng như trước, ngược lại còn có mấy phần thật lòng.
“Từ trước đến giờ ta không thích tiếp rượu, nếu không, ngươi theo ta uống một chén, thế nào?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn nam tử, ánh mắt lạnh lùng, nói.
“Cũng được, mỹ nhân, xin mời…”
Nam tử áo đỏ đưa tay làm động tác mời, sau đó nói.
Đi tới phòng riêng trên lầu hai, trong căn phòng có mùi hoa sen nhàn nhạt, hương vị thanh nhã hoàn toàn không hợp với khí chất ngông cuồng của nam tử, nhưng lại như thể hòa vào làm một.
“Nói đi.”
Sau khi vào phòng, Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng nói, giọng nói lạnh giá như băng khiến nhiệt độ trong phòng giảm đi không ít.
“Mỹ nhân… không… muội muội, ta sai rồi, ta thấy kẻ kia định đùa giỡn muội nên không chịu được mà xông ra dạy dỗ hắn một trận, xin lỗi.”
Nam tử thay đổi vẻ ngông cuồng lúc trước, lập tức nói với vẻ tràn đầy áy náy.
“Ngươi chờ một chút… Ai là muội muội của ngươi?”
Âu Dương Thiển Thiển lơ ngơ hỏi, nghĩ thầm.
Ttốc độ trở mặt của người này còn nhanh hơn cả lật sách, sao mình lại biến thành muội muội của y được chứ?’
“Xin lỗi, ta quên không giới thiệu, ta là Thế tử của phủ Mộ Vương của Thiên Thánh – Mộ Trường Phong.
Phụ thân nói, ở Nhật Diệu ta có một muội muội, thế là ta liền chạy tới, muội muội có dung mạo giống y như mẫu thân, ta nhìn một cái là nhận ra ngay.”
Mộ Trường Phong nói năng lộn xộn.
Dù Mộ Trường Phong nói năng lộn xộn, nhưng Âu Dương Thiển Thiển vẫn nghe thấy rõ ràng, Thế tử của phủ Mộ Vương, cũng chính là nhi tử của Mộ Đông Thần, nhớ tới Thượng Quan Dao còn chưa tỉnh lại, trong đáy mắt Âu Dương Thiển Thiển lóe lên một tia sát khí.
“Muội muội… lễ vật nho nhỏ, kính xin muội muội nhận lấy.”
Mộ Trường Phong dường như không hề cảm nhận được sát khí của Âu Dương Thiển Thiển, lấy từ trong lồng ngực ra một cái hộp, vừa đưa cho Âu Dương Thiển Thiển vừa nói.
“Rời khỏi Nhật Diệu, vĩnh viễn không được tái xuất hiện.”
Âu Dương Thiển Thiển không để ý đến lễ vật mà Mộ Trường Phong đưa tới, lạnh lùng nói.
“Muội muội… có phải là ta đã làm sai điều gì rồi không?”
Mộ Trường Phong không hiểu hỏi, nhìn Âu Dương Thiển Thiển lạnh nhạt như trăng lại có mấy phần xa cách, trong lòng lạnh lẽo.
‘Lẽ nào mình đã làm sai điều gì sao?’
Hắn vốn muốn tìm cơ hội đến phủ Chiến Vương chào hỏi, không ngờ vừa đến Kinh thành thì đã nhìn thấy Tần Tử Duệ và Âu Dương Thiển Thiển, hắn nhìn thấy tia khó chịu trong ánh mắt Âu Dương Thiển Thiển, nên mới lập tức tới ra mặt giúp Âu Dương Thiển Thiển, lẽ nào y hắn làm sao điều gì?
Trong lòng Mộ Trường Phong xoắn xuýt nghĩ.
“Nhắc lại một lần nữa, ta không phải muội muội của ngươi, cũng không phải là…”
Âu Dương Thiển Thiển nhớ tới Mộ Đông Thần.
Mười sáu năm chờ đợi, mười sáu năm tìm kiếm, hóa ra, ông ta đã thành thân từ lâu, còn có cả con nữa, nàng thật sự hối hận, lẽ