Nam Cung Thương nói vậy khiến Chu Thụy thở phào nhẹ nhõm.
Phủ Chiến Vương nhìn thì ngăn nắp, nhưng thực tế thế nào thì trong lòng Chu Thụy biết rõ ràng nhất.
Sau khi Nam Cung Linh qua đời, Nam Cung Thương đi ra chiến trường, liên tiếp thắng lợi, ký kết thỏa thuận hòa bình, chỉ là hòa bình trong thời gian ngắn ngủi, trong lòng Chu Thụy biết rõ mọi chuyện xảy ra ở trong phủ Chiến Vương.
Hiện nay khắp nơi ở biên cảnh đều là nguy cơ, hội tứ quốc phong sắp diễn ra, trong lòng rất nhiều người đều biết rõ rằng nền hòa bình hiện nay sẽ không còn duy trì được bao lâu nữa.
Chu Thụy ghét chốn quan trường lừa gạt, không ngờ đến giờ khắc này, Tần Cảnh Hạo vẫn không quên lợi dụng Nam Cung Thương, ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng.
“Chu bá, bây giờ phủ Chiến Vương đã không có binh quyền, ngoại trừ tước vị, thì cũng chỉ là một gia đình bình thường, Chu bá không cần lo lắng.”
Nam Cung Thương im lặng, Âu Dương Thiển Thiển bên cạnh mở miệng nói.
Bây giờ Mộ Trường Phong đang ở Túy Tiên lâu, có Mộ Đông Thần ở đó rồi thì đúng là không cần lo lắng.
Chỉ là sắp tới, những người đến tham gia hội tứ quốc phong sắp tới sẽ lục tục đến Kinh thành, đến lúc đó nhất định sẽ không còn yên bình nữa, Tần Cảnh Hạo khó tránh sẽ không lợi dụng Nam Cung Thương, đến lúc đó thì nên xử lý như thế nào? Chống đối lại hay là không quan tâm?
Nghĩ đến đây, hai mắt Âu Dương Thiển Thiển chìm xuống.
“Vương phi nói đúng lắm.”
Trong nháy mắt, Chu Thụy hiểu rõ ý của Âu Dương Thiển Thiển, hội tứ quốc phong, phủ Chiến Vương chỉ cần đứng ngoài cuộc là được, Nam Cung Thương thông minh từ nhỏ, bây giờ lại có Âu Dương Thiển Thiển ở bên, Chu Thụy yên tâm không ít.
Trở lại Thiên Vũ các, Nam Cung Thương vẫn vô cùng trầm ngâm, không khí lặng lẽ khiến Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy không quen.
“Thương, làm sao thế?”
Sau khi rời khỏi Túy Tiên lâu, hình như Nam Cung Thương đang suy nghĩ cái gì đó, nàng đưa cho hắn một chén trà xanh, nhẹ giọng hỏi.
“Thiển Thiển, có nhớ là nàng đã từng hỏi ta rằng ta có muốn thiên hạ này hay không không?”
Nam Cung Thương tiếp nhận chén trà, uống một hớp nhỏ rồi hỏi.
“Ừm, vậy là Thương đang muốn có được thiên hạ à?”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức hỏi.
“Đúng là ta đã từng muốn nắm giữ thiên hạ, ngồi lên vị trí đế vương, nhưng bây giờ ta đã không còn chấp nhất nữa.
Thiển Thiển có còn nhớ những sát thủ trong biệt viện ngày đó không?”
“Ngày đó, bọn họ nắm bắt tin tức rất nhanh, khiến ta vô cùng bất ngờ, thân thủ cũng hết sức lợi hại, có thể nuôi dưỡng được một thế lực sát thủ như vậy thì nhất định là không bình thường.”
Sao nàng có thể quên được đêm mưa trong biệt viện, tính mạng của Nam Cung Thương tựa như ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có võ công lợi hại của Ám Vũ và cả Bạch Nghiêu thì sợ là khó qua nổi đêm đó.
“Sát thủ đêm đó chính là Vũ vệ của Thiên Thánh.
Ở Thiên Thánh, Vũ vệ phụ trách các nhiệm vụ bảo vệ, ám sát, chỉ có thành viên của Hoàng gia mới có thể điều động được Vũ vệ, có thể điều động nhiều Vũ vệ như vậy, ta nghĩ chỉ có thể có mấy người mà thôi.”
Giọng của Nam Cung Thương trầm thấp, phảng phất mang theo sự thù hận đậm đặc, sâu trong đáy mắt là sát khí cuồn cuộn.
“Thương, nếu có thể, ta muốn nghe chuyện của huynh.”
Âu Dương Thiển Thiển nắm chặt tay Nam Cung Thương, nhẹ nhàng nói.
Nam Cung Thương trầm ngâm một lát, hắn đã muốn kể cho Âu Dương Thiển Thiển nghe những chuyện cũ đó từ lâu, nhưng vẫn không có cơ hội mở miệng, nhưng khi nhìn thấy Mộ Đông Thần, hắn cứ có cảm giác Mộ Đông Thần rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.
“Thiển Thiển, ta không phải là Chiến Vương, hoặc là nói, thân phận chân thật của ta không phải là nhi tử của Nam Cung Linh.
Mười sáu năm trước, ta là Hoàng tử của Thiên Thánh, cuộc sống trong cung toàn là lừa gạt, sau đó, Mẫu phi bị người ta hãm hại, bị sát hại, ta trúng kịch độc, chìm vào hôn mê, Mẫu phi lấy hết sức đưa ta đang hôn mê ra khỏi Hoàng cung, ta không nhớ rõ lần đó ta đã hôn mê bao lâu, có lẽ là một tháng, có lẽ là hai tháng, khi ta tỉnh lại thì thân phận của ta đã là Thế tử của phủ Chiến Vương – Nam Cung Thương.
Ngay lúc đó Chiến Vương Nam Cung Linh nói với ta rằng ta hãy quên đi thân phận của mình.
Từ đó trở đi, ta liền thành Nam Cung Thương, ta lớn lên ở biên quan, sáu năm sau, phụ thân trấn thủ biên quan mất, ta trở lại Kinh thành, kế thừa vương vị của Chiến Vương.
Lúc đó ta đã mười lăm tuổi, bởi vì quanh năm ở biên quan nên không ai gặp ta, cũng không có ai hoài nghi về thân phận của ta, ta đã hứa với phụ thân là sẽ sống tiếp dưới thân phận Nam Cung Thương, nhưng mối thù của Mẫu phi vẫn luôn quấn lấy ta, ta không sao quên được ánh mắt tuyệt vọng và không nỡ của mẫu thân lúc ra đi.”
Hồi tưởng lại đêm ấy, tay Nam Cung Thương liền nhịn không được mà run rẩy.
Hắn muốn cùng nàng chu du khắp thiên hạ, nhưng lại không thể tự quyết định được, hắn gánh vác quá nhiều gánh nặng, hắn không thể không báo mối thù của Mẫu phi.
“Thương, sau này ta sẽ ở bên cạnh huynh.”
Âu Dương Thiển Thiển cầm thật chặt tay Nam Cung Thương, đau lòng nói.
Nàng không ngờ, Nam Cung Thương lại không phải là nhi tử của Nam Cung Linh, nhưng cho dù hắn có là ai thì đối với nàng cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là hắn là chính hắn, chỉ thế mà thôi.
“Thiển Thiển, ta không sao, đã nhiều năm trôi qua rồi, cả đời phụ thân trấn thủ biên quan, lúc ta đến bên cạnh phụ thân thì người vừa mới mất thê tử và nhi tử không lâu, phụ thân để ta dùng tên Nam Cung Thương, ta đã từng hứa với phụ thân rằng sẽ giữ vững hòa bình của biên quan trong năm năm, ta đã làm được lời hứa đó.
Năm năm trước về kinh, ta vốn đã muốn trao trả lại binh quyền của phủ Chiến Vương và từ bỏ vương vị sau đó đi tới Thiên Thánh, không ngờ trên đường trở về kinh lại bị ám sát, trong nháy mắt, mọi việc đã trôi qua được năm năm rồi.”
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển vào trong ngực, vùi đầu vào gáy Âu Dương Thiển Thiển, giọng nói trầm thấp, rất mệt mỏi với sự thù hận của mình.
Năm năm qua, cuộc sống của hắn giống như là địa ngục.
Âu Dương Thiển Thiển hiểu rõ trải nghiệm của hắn đau khổ hơn nàng rất nhiều.
Nếu là người khác thì sợ là đã chết vô số lần rồi, huống chi Nam Cung Thương còn bị thương, bị hành hạ suốt năm năm, nàng dần dần hiểu rõ vì sao Nam Cung Thương lại phải tiếp tục sống, bây giờ thì nàng đã biết rõ lý do khiến hắn tiếp tục sống sót.
Hóa ra đằng sau lại còn có một tấm màn bí ẩn, nàng không ngờ, Nam Cung Thương lại là Hoàng tử của vương triều Thiên Thánh, nhưng đối với Âu Dương Thiển Thiển thì nàng chỉ cần hắn là Nam Cung Thương là được rồi.
“Thiển Thiển, nàng biết không, sau khi gặp được nàng, thỉnh thoảng ta lại cảm tạ vụ ám sát năm năm trước, nếu không có nó thì ta đã không ở lại Nhật Diệu, thì chúng ta cũng sẽ chẳng gặp nhau.”
Sau khi gặp Âu Dương Thiển Thiển, hắn đã thay đổi rất nhiều.
“Thương, sau hội tứ quốc phong, huynh định quay về Thiên Thánh sao?”
“Ừm, Thiển Thiển, con đường phía trước hung hiểm, theo ta, được không?”
Nam Cung Thương biết, một khi hắn đi vào Thiên Thánh, thì đồng nghĩa với việc bước lên con đường khó khăn, nhưng hắn sẽ dứt khoát không buông tay Âu Dương Thiển Thiển ra.
“Được.”
Hai người ôm nhau, lẳng lặng ngồi, không có ai tới quấy rầy.
Một trận gió nhẹ thổi qua, hương mai trong vườn thấm ruột thấm gan, khiến lòng người vô thức thoải mái hơn nhiều.
= = = = = = = = = = = = = = =
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai ngày sau, sức khỏe của Thượng Quan Dao đã từ từ khôi phục, chậm rãi bước trong vườn, sức khỏe đã khá hơn nhưng vừa nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển, bà vẫn nắm lấy tay nàng, không muốn buông ra.
“Thiển Thiển, mẫu thân có lỗi với con, để một mình con chịu mọi khổ sở.”
Bà hiểu rõ cuộc sống trong Tướng phủ, bà cũng biết rõ thủ đoạn của Lý Ngọc Cầm, những năm qua, bà không biết, Âu Dương Thiển Thiển làm thế nào mà sống nổi, tuy không ai nói nhưng trong lòng bà hiểu rất rõ.
“Mẫu thân, con không sao, những năm qua, con sống rất tốt.”
Nhất thời Âu Dương Thiển Thiển chưa thích ứng được với chuyện của Thượng Thượng Quan Dao, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Thiển Thiển, nói cho mẫu thân biết, những năm qua đã xảy ra những chuyện gì, được không?”
Thượng Thượng Quan Dao tiếp tục hỏi tới, không hề để ý đến Mộ Đông Thần ở bên cạnh, coi Mộ Đông Thần như không khí.
Âu Dương Thiển Thiển gật gật đầu, khéo léo kể lại những chuyện đã xảy ra trong những năm qua, tránh nặng tìm nhẹ.
Nghe Âu Dương Thiển Thiển kể lại, rốt cục Thượng Thượng Quan Dao đã yên tâm không ít.
“Thiển Thiển, con vất vả rồi, đều tại mẫu thân không tốt, không bảo vệ được cho con, sau này nhất định mẫu thân sẽ bảo vệ con cẩn thận.”
Thượng Thượng Quan Dao nói thật, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng.
“Vâng.”
Âu Dương Thiển Thiển cười nhạt nói.
“Dao Nhi, nàng khát nước rồi, uống nước đi.”
Mộ Đông Thần đưa qua một chén nước ấm, tỏ rõ vẻ dịu dàng.
“Ta không khát, không phiền đến chàng.”
Từ hôm qua đến giờ, Thượng Thượng Quan Dao vẫn luôn lạnh nhạt với Mộ Đông Thần, coi ông như không khí, Mộ Đông Thần cũng chỉ đành mặt dày quấn quít lấy Thượng Thượng Quan Dao, dù sao, Thượng Thượng Quan Dao hôn mê mười năm, nói cho cùng, đều là lỗi của ông.
“Dao Nhi, xin lỗi, đều là lỗi của ta, có phải Dao Nhi vẫn còn nhớ tất cả mọi chuyện không?”
Mộ Đông Thần nhớ tới việc hai ngày nay Thượng Thượng Quan Dao luôn lạnh nhạt với mình nên nghi vấn hỏi.
“Thiển Thiển, để mẫu thân xem nào, Thiển Thiển của ta thật sự rất đẹp, càng nhìn càng thấy đẹp, không hổ là nữ nhi của ta.”
Thượng Quan Dao không để ý tới Mộ Đông Thần, tiếp tục quan sát Âu Dương Thiển Thiển một cách tỉ mỉ, ánh mắt như nhìn báu vật.
“Dao Nhi, chuyện năm đó, là ta chưa nói rõ ràng, Dao Nhi, nàng nghe ta giải thích, được không?”
Mộ Đông Thần nhìn thấy Thượng Quan Dao không phủ nhận, lập tức nói.
“Không cần, ta không muốn nghe.”
Thượng Thượng Quan Dao trực tiếp cự tuyệt.
Chia cách bốn năm, bà vẫn không quên việc lúc ban đầu Mộ Đông Thần không hề nói một lời mà chỉ để lại một lời ước hẹn rồi rời đi.
“Mẫu thân, người hãy nghe Mộ thúc thúc giải thích đi.”
Hai ngày nay, nàng đã nhìn thấy thành ý của Mộ Đông Thần cũng cảm nhận được tình ý của Mộ Đông Thần giành cho Thượng Quan Dao, mười sáu năm chờ đợi, có lẽ lúc trước khi Mộ Đông Thần rời đi cũng là vì có nỗi khổ tâm trong lòng.
“Hừ… nể mặt Thiển Thiển, ta sẽ nghe xem chàng giải thích như thế nào.”
Thượng Quan Dao nhìn Mộ Đông Thần một cái, sau đó nói.
“Dao Nhi, hai mươi năm trước, ta rời đi là bởi vì Vương phủ bị người hãm hại, đối mặt với tai ương ngập đầu, đến lúc ta xử lý xong chuyện của Vương phủ, trở lại sơn trang thì phát hiện bên ngoài sơn trang toàn là thi thể, mà ta lại không tìm được lối vào sơn trang, không thể tiến vào sơn trang được, mãi đến tận khi tìm được một người hầu của sơn trang thì mới được biết nàng đã chạy ra khỏi sơn trang, ta mất bốn năm để tìm kiếm tung tích của nàng khắp nơi, rốt cuộc mới tìm thấy nàng ở tận Bình Dương, ở bên cạnh nàng được mười ngày thì đúng lúc đó, tỷ tỷ gửi thư bồ câu đưa tin rằng tính mạng của tỷ tỷ và hài tử như ngàn cân treo sợi tóc, bảo ta đưa hài tử rời đi, nghĩ đến tình cảnh của tỷ tỷ, cảm thấy nếu ta đưa nàng đi theo thì có lẽ sẽ đẩy nàng vào vòng nguy hiểm.
Tất cả đều là lỗi của ta, lúc trước lẽ ra ta nên liều lĩnh đưa nàng đi cùng.
Dao Nhi, nàng có thể tha thứ cho ta được không?”
Mộ Đông Thần nắm chặt tay Thượng Quan Dao, nhẹ nhàng nói.
Đúng là lúc đó Mộ Đông Thần cũng nghĩ đến chuyện đưa Thượng Quan Dao cùng đi, nhưng tình hình lúc đó vô cùng hung hiểm, ông không muốn Thượng Quan Dao bị liên lụy vào nên mới quyết định để Thượng Thượng Quan Dao ở lại Bình Dương, không ngờ lần từ biệt đó lại kéo dài đến tận mười sáu năm.
“Vì sao khi đó chàng không nói cho ta biết, chàng không tin ta sao?”
Thượng Thượng Quan Dao nhìn Mộ Đông Thần, trong lòng cay đắng.
‘Chàng không tin ta sao? Vì sao lúc trước lại không nói gì?’
“Dao Nhi, không phải ta không tin nàng, lúc đó tỷ tỷ truyền tin cho ta, nói tính mạng của tỷ ấy và hài tử như ngàn cân treo sợi tóc, yêu cầu ta dù thế nào cũng đều phải bảo vệ tính mạng của hài tử, bất đắc dĩ ta mới hẹn nửa năm sau gặp lại, khi ta phi ngựa trở về Thiên Thánh thì cũng chỉ gặp được tỷ tỷ một lần cuối, tỷ tỷ giao nhi tử cho ta rồi buông tay qua đời, vì sự an toàn của hài tử, ta tìm mọi cách đưa hài tử đi khỏi Thiên Thánh, sau đó lại lập tức đi tìm nàng.
Ta tìm khắp Bình Dương mà không thấy nàng, suốt mười sáu năm qua, ta tìm khắp cả toàn bộ Nhật Diệu, nếu không nhờ hai tháng trước, ta gặp được Thiển Thiển, thì ta còn không biết tung tích của nàng.”
Chuyện năm đó vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Mộ Đông Thần, mãi đến tận bây giờ ông vẫn không quên được dáng vẻ trước khi chết của Mộ Tâm Nhu, cũng không quên được năm đó ông và Thượng Quan Dao đã bỏ lỡ cơ hội, bỏ qua mười sáu năm.
“Tâm Nhu tỷ tỷ chết rồi?”
Thượng Thượng Quan Dao kinh ngạc nhìn Mộ Đông Thần, không khỏi nhớ tới Mộ Tâm Nhu dịu dàng như nước năm xưa, không dám tin tưởng, hỏi.
“Ừ, có lẽ đối với tỷ tỷ mà nói, đó chưa chắc đã là một kết cục tồi tệ.”
Mộ Đông Thần nhớ tới dáng vẻ lúc sắp chết của Mộ Tâm Nhu, sắc mặt tái nhợt, không có một chút hồng hào, biểu hiện đau thương và không nỡ, trong đôi mắt dường như ẩn chứa toàn là tuyệt vọng.
“Vậy hài tử của Tâm Nhu tỷ tỷ đâu?”
Thượng Quan Dao lập tức hỏi.
Bà vẫn còn nhớ nữ tử tên Mộ Tâm Nhu dịu dàng như nước, tuyệt sắc khuynh thành, thiện lương lúc trước ở trong sơn trang, nhưng không ngờ người đó đã qua đời từ rất lâu rồi.
“Hiện giờ ta cũng không dám chắc là nó có còn sống sót hay không.”
Lúc trước ông giao hài tử cho một vị cố nhân, đến kỳ hạn nửa năm như đã hẹn, ông liền đi tới Bình Dương, nào ngờ lại không tìm thấy Thượng Quan Dao, ông liền bắt đầu tìm kiếm tăm tích của Thượng Quan Dao, biết cố nhân đã tạ thế, ông chỉ biết hài tử vẫn còn sống sót mà không biết ở đâu.
“Mộ thúc thúc, xin hỏi năm đó vì sao Mộ Tâm Nhu lại tạ thế, người có thể nói cho ta biết một chút về tình hình của bà khi ấy không?”
Nhớ tới thân thế của Nam Cung Thương, nàng luôn cảm thấy có phải tất cả quá mức trùng hợp hay không, trong lòng nghi vấn nên hỏi.
“Vì sao Thiển Thiển lại thấy có hứng thú với bà ấy?”
Mộ Đông Thần không rõ nên hỏi.
Mấy ngày ở chung, tính cách của Âu Dương Thiển Thiển lạnh nhạt, không hề có hứng thú với bất cứ người nào hoặc việc gì, huống chi là với một người không biết mặt như Mộ Tâm Nhu.
“Thiển Thiển muốn biết, chàng cứ nói cho Thiển Thiển biết không phải là được rồi sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Thượng Quan Dao bất mãn nói.
Mặc dù bà đã biết lúc trước vì sao Mộ Đông Thần lại rời đi, nhưng không có nghĩa là bà sẽ dễ dàng tha thứ cho Mộ Đông Thần.
Nếu lúc trước Mộ Đông Thần giải thích rõ ràng thì có lẽ bọn họ đã không bỏ qua khoảng thời gian mười sáu năm, cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó.
“Tỷ tỷ là Nhu phi, một trong bốn vị phi của Đế vương Hách Liên Cảnh Đằng của Thiên Thánh, cuộc sống trong cung không thích hợp với một nữ tử thiện lương như tỷ tỷ, ở trong cung tỷ tỷ chịu nhiều khổ sở, nhưng chưa từng cầu cứu người nhà, chỉ một lần duy nhất cũng là lần cuối cùng.”
Mộ Đông Thần nói vậy khiến Âu Dương Thiển Thiển biết rõ, ông không nói nhiều nhưng đã nói ra tất cả những điều mà Âu Dương Thiển Thiển muốn biết, sau đó liền dừng lại.
“Bà là thân tỷ tỷ của Mộ thúc thúc sao?”
Sau khi nói xong, Âu Dương Thiển Thiển mới phát hiện mình hỏi một vấn đề thật là đường đột đến mức khiến bản thân nàng giật nảy cả mình.
“Tỷ tỷ là nữ nhi duy nhất của đại bá, sau khi đại bá mất sớm, tỷ tỷ liền trở thành nghĩa nữ của phụ mẫu ta.
Phủ Mộ Vương cũng không yên ổn, từ nhỏ phụ mẫu đã đưa chúng ta đến Uyên Ương sơn trang, để bảo đảm hai người chúng ta được bình an, vì sao Thiển Thiển lại hỏi như vậy?”
Mộ Đông Thần không rõ nhìn Âu Dương Thiển Thiển, lập tức hỏi.
Nghe nhắc đến Uyên Ương sơn trang, Âu Dương Thiển Thiển vốn muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng lại không tiếp tục hỏi nữa.
Đến giờ nàng đã hiểu đại khái câu chuyện: ba người Thượng Quan Dao, Mộ Đông Thần, Mộ Tâm Nhu lớn lên ở Uyên Ương sơn trang, nhưng hai mươi năm trước, vì sao Uyên Ương sơn trang bị diệt, vì sao trước khi chết Quỷ Cốc Tử lại bảo nàng tìm kiếm hai tấm ngọc bội Uyên Ương, trong lòng nàng vẫn còn một nghi vấn lớn.
“Không, chẳng qua là cảm thấy Mộ Tâm Nhu có tính cách dịu dàng như nước, lại thiện lương thì có vẻ như khác xa Mộ thúc thúc.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức nói sang chuyện khác.
“Nha đầu còn muốn biết gì nữa?”
Mộ Đông Thần nhìn Âu Dương Thiển Thiển, hỏi.
Sau mấy ngày ở chung, Mộ Đông Thần hiểu rõ Âu Dương Thiển Thiển, vấn đề vừa rồi, tuyệt đối không phải là hứng thú nhất thời.
“Không có gì, chuyện của đại ca, tốt nhất là Mộ thúc thúc hãy mau chóng nói rõ ràng với mẫu thân, sắc trời không còn sớm, ta về Vương phủ.
Mẫu thân, ngày mai con lại đến với người.”
Âu Dương Thiển Thiển muốn tránh né ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mộ Đông Thần, Mộ Đông Thần chắc chắn là một lão hồ ly, nàng không muốn để Mộ Đông Thần nhận ra suy nghĩ của nàng, thấy sắc trời không còn sớm, lập tức kiếm cớ nói.
“Được, Thiển Thiển, đi về cẩn thận một chút.”
Thượng Quan Dao kéo tay Âu Dương Thiển Thiển, không muốn rời.
Sau khi từ biệt, Âu Dương Thiển Thiển đứng dậy rời khỏi Túy Tiên lâu, Mộ Đông Thần kể cho Thượng Quan Dao nghe về việc của Mộ Trường Phong.
Mười sáu năm trước, Mộ Đông Thần đã cứu được một hài tử ở Bình Dương, sau đó bèn nuôi dạy hắn, trở thành Thế tử của phủ Mộ Vương, nói từng chi tiết cho Thượng Quan Dao nghe.
Thấy Thượng Quan Dao chấp nhận Mộ Trường Phong, Mộ Đông Thần yên tâm không ít.
“Trường Phong, còn không ra bái kiến mẫu thân.”
Những ngày gần đây, Mộ Trường Phong vẫn vô cùng chăm sóc Thượng Quan Dao, nhưng lại không dám đến gần, sợ kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ Thượng Quan Dao, nên luôn luôn đứng ở rất xa.
“Trường Phong bái kiến mẫu thân.”
Nghe thấy Mộ Đông Thần gọi, Mộ Trường Phong lập tức đi ra, quỳ gối trước mặt Thượng Quan Dao, dáng vẻ ngoan ngoãn như một hài tử.
“Trường Phong đứng lên đi, để mẫu thân nhìn.”
Khác với sự lạnh nhạt của Âu Dương Thiển Thiển, Mộ Trường Phong vô cùng tình cảm, cũng vô cùng ngoan ngoãn, khiến tình mẫu tử của Thượng Quan Dao tăng lên rất nhiều.
Mộ Trường Phong lập tức hoàn toàn thay thế vị trí của Mộ Đông Thần, khiến Mộ Đông Thần bị lơ là, Mộ Đông Thần lườm Mộ Trường Phong một cái, để Mộ Trường Phong chăm sóc thật tốt cho Thượng Quan Dao, rồi đứng dậy tự mình đi sắc thuốc cho Thượng Quan Dao.
“Mẫu thân, người biết không? Những năm qua, mỗi khi ở một mình, phụ thân đều nhìn chân dung của mẫu thân, vừa tìm kiếm mẫu thân khắp nơi vừa nói với con rằng đây chính là mẫu thân.”
Mộ Đông Thần khổ sở tìm kiếm bao nhiêu năm qua, Mộ Trường Phong đã chứng kiến tất cả, thấy Mộ Đông Thần không muốn nói ra, hắn muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người, nên nói thay cho Mộ Đông Thần.
Có lẽ là vì tình mẫu tử nên mới lần thứ hai gặp mặt mà đã có cảm giác như thân nhân.
Mỗi ngày trong vườn sau của Túy Tiên lâu đều tràn ngập tiếng cười nói, Thượng Quan Dao cũng thoải mái hơn rất nhiều, dần dần tha thứ cho Mộ Đông Thần.
Nếu lúc trước phải lựa chọn thì bà cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Màn đêm buông xuống, Mộ Đông Thần mặc hắc y xuất hiện ở Thiên Vũ các, đi đến đình nghỉ mát.
“Mộ thúc thúc, sao người lại đến đây?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Mộ Đông Thần một cái, lập tức hỏi.
“Nha đầu, sắp tới Nhật Diệu sẽ không yên ổn, ta muốn đưa Dao Nhi rời khỏi Kinh thành.”
Sắp tới các thế lực của các quốc gia sẽ xuất hiện ở Kinh thành, ông không muốn để cho Thượng Quan Dao lo lắng sợ hãi, nên mới xông thẳng vào phủ Chiến Vương để thông báo với Âu Dương Thiển Thiển.
“Sức khỏe của mẫu thân không có gì đáng ngại, nếu mẫu thân đồng ý, ta sẽ không phản đối, chỉ có điều không phải Mộ thúc thúc tới tham gia hội tứ quốc phong sao?”
Hội tứ quốc phong, chắc chắn Tần Cảnh Hạo sẽ không bỏ qua cho Nam Cung Thương, chắc chắn là bọn họ sẽ bị liên lụy, huống chi trên danh nghĩa, Thượng Quan Dao vẫn là thê tử của Âu Dương Hạo, đúng là không thích hợp để xuất hiện ở Kinh thành.
“Hội tứ quốc phong không liên quan gì đến ta, từ năm năm trước, mọi việc của phủ Mộ Vương đều đã được giao cho Trường Phong, bây giờ ta chỉ muốn đưa Dao Nhi đi chung quanh một chút, những năm qua, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều rồi.”
Mộ Đông Thần nói.
“Cũng được, Mộ thúc thúc, hai mươi năm trước,