30/9/2021
Ngọc Ngưng không biết Hoa Dương quận chúa sẽ xử lý chuyện này thế nào, nhưng nàng cũng có thể lờ mờ đoán được kết cục.
Vì sự xuất hiện bất ngờ của nàng mà Lý Chi Chi sẽ phải trả một cái giá thật nặng.
Tuy rằng Lý Chi Chi vẫn còn nhỏ, nhưng Ngọc Ngưng cũng không thấy nó đáng thương. Lúc trước Hoa Dương quận chúa đã giúp nàng giải vây, có thể thấy được nàng ấy không phải là người tâm địa lãnh khốc. Ánh mắt của Hoa Dương quận chúa trong lúc nói chuyện với Lý Chi Chi cũng thật dịu dàng, rõ ràng không phải ngụy trang. Nuôi một con chó, con mèo vài năm, chúng còn biết ân biết nghĩa. Lý Chi Chi đã được nàng ấy nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, nó lại muốn tính mạng của Hoa Dương quận chúa cùng một cái thai vô tội.
Sau khi thay y phục sạch sẽ, hạ nhân Trần Vương phủ mang cho Ngọc Ngưng một chén canh gừng. Triệu Tuyết Nhàn là người hào sảng, nàng cũng là quận chúa, đã gặp qua không ít việc đời, không phải là kẻ tâm cơ nông cạn. Lần này Ngọc Ngưng cứu Hoa Dương quận chúa, cũng là cứu Trần vương phủ một nạn, Triệu Tuyết Nhàn nói: "Nào, Ngọc Ngưng muội muội, mau lại đây uống canh gừng, đừng để bản thân bị nghiễm phong hàn."
Ngọc Ngưng nhíu mày cố gắng uống hết canh gừng trong chén. Sau khi uống xong Triệu Tuyết Nhàn lại kêu nàng nằm nghỉ thêm nửa canh giờ nữa.
Lúc trở về, Ngọc Ngưng cũng không gặp lại Hoa Dương quận chúa. Nhưng Trần vương phi nhìn Ngọc Ngưng cũng hòa ái hơn nhiều, nàng nắm lấy tay Ngọc Ngưng: "Hài tử ngoan, lần này may nhờ có ngươi quận chúa mới không xảy ra chuyện. Ngày khác rảnh rỗi lại tới đây, nói chuyện cùng Tuyết Nhàn."
Ngọc Ngưng không có thụ sủng nhược kinh, nàng cũng chẳng vâng vâng dạ dạ, mà mỉm cười nhợt nhạt: "Vâng, ngày khác rảnh rỗi nhất định sẽ tới bái phỏng."
Trần vương phi thấy Ngọc Ngưng tư thái ưu nhã, nhất cử nhất động đều mang vẻ thong dong, trong lòng cũng có chút đáng tiếc. Nếu dung mạo Ngọc Ngưng bình thường hơn một ít, chỉ là mỹ nữ bảy tám phần thôi, nàng thật sự muốn nạp Ngọc Ngưng làm thiếp cho thế tử.
Sau khi lên xe ngựa, Ngọc Nguyên bùng nổ sự thiếu kiên nhẫn, hùng hổ nói: "Sao ngươi có thể gặp đúng lúc Hoa Dương quận chúa rơi xuống nước? Hay là ngươi cố ý theo theo dõi quận chúa? Làm chuyện đầu cơ trục lợi?"
Liễu phu nhân trừng Ngọc Ngưng: "Ngươi câm miệng!"
Ngọc Nguyên nhớ tới những lời mà Trần vương phi đã nói với Ngọc Ngưng, trong lòng ghen ghét khó chịu, nàng ta nói: "Nương, con nói sai cái gì? Sao có thể tình cờ gặp lúc Hoa Dương quận chúa rơi xuống nước như thế?"
Ngọc Ngưng hờ hững: "Ta nghe thấy tiếng kêu cứu của quận chúa nên mới cố ý đi qua."
Liễu phu nhân tuy rằng tiếc hận Ngọc Ngưng gặp may, nhưng bản thân bà ta cũng minh bạch. Sau khi trải qua chuyện này, địa vị của Ngọc Ngưng sẽ không như trước nữa.
Ngọc Ngưng có ơn với Hoa Dương quận chúa, phía sau Hoa Dương quận chúa lại là Đoan Vương phủ và Lý thái hậu, hai người này quyền thế hơn người. Ngày khác khẳng định Hoa Dương quận chúa sẽ gửi lễ vật cho Ngọc Ngưng, nói không chừng còn tự mình tới cửa thăm hỏi.
Nếu đưa lễ vật, trước tiên phải qua tay đương gia chủ mẫu là Liễu phu nhân. Đồ đã vào trong tay, bà ta sao có thể nhả ra cho Ngọc Ngưng? Hoa Dương quận chúa sẽ không thể nhớ mãi chuyện này, đợi Hoa Dương quận chúa quên đi, về sau lại gây khó dễ với Ngọc Ngưng cũng không muộn.
Liễu phu nhân nói: "Hôm nay ngươi rơi xuống nước, trở về cần nghỉ ngơi cho thật tốt. Hôm nào Hoa Dương quận chúa tới phủ, ngươi biểu hiện cho khéo léo vào, đừng làm nhà ta mất mặt mũi."
Ngọc Ngưng gật gật đầu: "Vâng."
Về tới phủ, Ngọc Ngưng liền trở về Hoa Mai uyển. Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên về Tĩnh Nhã viện.
Sau khi về phòng, Ngọc Nguyên nói: "Nương, lần này Ngọc Ngưng gặp vận may, liệu nó có nói bậy về chúng ta trước mặt quận chúa không? Quận chúa và Trần vương phi có quan hệ không tồi, nếu như Ngọc Ngưng bôi nhọ con, làm Trần vương phi hiểu lầm, không tác hợp cho con và thế tử nữa thì phải làm sao?"
Liễu phu nhân hừ lạnh: "Con yên tâm đi, nó không có lá gan đó. Với cả, Hoa Dương quận chúa sao có thể qua lại với nó nhiều, cũng chỉ là một chút ân tình."
Trong lòng Ngọc Nguyên vẫn còn khó chịu, Liễu phu nhân lại dặn: "Lát nữa con tự mình mang cho Ngọc Ngưng một ít y phục, trang sức và đồ ăn. Mấy ngày nay phải tạo quan hệ tốt với nó. Hôm nào Hoa Dương quận chúa tới đây, con theo nó đi gặp Hoa Dương quận chúa."
Ngọc Ngưng bĩu môi, trong lòng không tình nguyện nhưng vẫn đáp ứng.
Sau khi Ngọc Ngưng trở về, Bạch thị thấy y phục trên người Ngọc Ngưng thay đổi, không phải bộ mặc trước khi đi, mí mắt bà giật giật: "Ngưng nhi, sao con lại mặc bộ y phục này về? Lúc trước ta đâu thấy con mặc nó."
Ngọc Ngưng nói: "Hôm nay Hoa Dương quận chúa rơi xuống nước, đúng lúc con đi ngang qua, con cứu nàng nên quần áo ướt, bộ này là của Trần vương phủ đưa."
Bạch thị tiến lên nắm lấy tay Ngọc Ngưng, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần; "Con không sao chứ?"
Ngọc Ngưng lắc lắc đầu.
Bạch thị lại nói: "Đứa nhỏ này, lần sau thấy người khác gặp nguy hiểm, con cũng không cần xông lên, dù sao con cũng chỉ là nữ tử yếu đuối."
Ngọc Ngưng mỉm cười đáp ứng: "Nương, con biết."
Hai mẹ con nàng đi vào phòng, lại nói them vài lời, chưa đầy mười lắm phút, bên ngoài truyền tới giọng của Ngọc Nguyên: "Ngọc Ngưng đang ở đây sao?"
Bạch thị nhìn ra: "Là tam tiểu thư."
Ngọc Nguyên trực tiếp đi vào: "Ngọc Ngưng, Bạch di nương. Bạch di nương, người biết không, hôm nay Ngọc Nguyên gặp may, cư nhiên cứu được Hoa