2/10/21
Những lời Ngọc Nguyên nói cuối cùng cũng vẫn rơi vào tai Liễu phu nhân. Nha hoàn bên cạnh Ngọc Nguyên đều nghe thấy, Ngọc Nguyên dù sao cũng là đại tiểu thư, khác với các nàng xuất thân ti tiện, có nói giỡn cũng không dám nói ra những lời ấy. Ngọc Nguyên nói ra những lời ngu xuẩn này, nha hoàn sợ người khác truyền loạn tới tai Liễu phu nhân, sợ Liễu phu nhân cho rằng tiểu thư bị các nàng dạy hư, trách phạt liên lụy tới các nàng nên thuận lại nguyên lời cho Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân tức điên, cho người gọi Ngọc Nguyên tới: "Ta bảo ngươi đi làm hòa quan hệ với Ngọc Ngưng, ngươi lại ở đó nói những lời không biết xấu hổ. Ngươi là đại tiểu thư khuê các, nào có tiểu thư khuê các nhà ai nói lời khẩu xuất cuồng ngôn như ngươi?"
Ngọc Nguyên xấu hổ đến nỗi sắc mặt nóng bừng, Liễu phu nhân nói: "Ngươi là bị ta chiều hư, nha hoàn cũng chẳng biết quản giáo ngươi. Ngọc Nguyên, ngươi phải nhớ cho kỹ, ngươi là đích nữ Nam Dương hầu phủ, nếu lời ngươi nói truyền ra ngoài, còn gia đình đứng đắn nào muốn thú ngươi vào cửa? Toàn bộ gia tộc này đều phải hổ thẹn vì lời nói của ngươi."
Sắc mặt Ngọc Nguyên đỏ bừng, nàng ta nghèn nghẹn trong nước mắt, thật lâu sau mới nói: "Nương, con biết sai rồi."
Nhìn Ngọc Nguyên đã biết hối lỗi như vậy, Liễu phu nhân cũng mềm lòng, bà nói: "Tới Phật đường quỳ hai ngày, hai ngày này ngươi cũng nên suy xét lại hành động của mình đi."
Nói xong, Liễu phu nhân bảo Ngọc Nguyên lui. Ngọc Nguyên nào biết là nha hoàn đã mật báo, nàng ta cứ tưởng rằng Ngọc Ngưng hại mình, trong lòng càng thêm thấu hận.
Hoa Dương quận chúa về Lý phủ, giao Lý Chi Chi cho Lý phu nhân. Vốn dĩ Lý phu nhân đã không thích đứa nhỏ này, lại nghe nói Hoa Dương quận chúa bị nó đẩy xuống nước, Lý phu nhân tức đến nỗi suýt nữa ngất đi. Biết thai nhi trong bụng Hoa Dương quận chúa không có mệnh hệ gì, Lý phu nhân mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Lý Chi Chi còn nhỏ mà đã độc ác, Lý phu nhân cũng không muốn giữ một tiểu nha đầu như thế ở trong phủ, đành cho người đưa nó đến thôn trang thật xa, không bao giờ cho quay về kinh thành.
Trước kia Lý Chi Chi được Hoa Dương quận chúa nuôi lớn, nếu nó là người thành thật, người khác đều coi nó là tiểu thư Lý gia. Sau chuyện này, Đoan vương phủ và thái hậu tha cho nó một mạng là tốt lắm rồi. Lý Chi Chi được kiều dưỡng* mà lớn lên, đưa tới nông trang, có thể ăn được khóc được, chịu được cảnh không có người hầu hạ hay không đành phải xem vào tạo hóa của nó.
*Kiều dưỡng: nâng niu, chiều chuộng
Hoa Dương quận chúa cũng không quên Ngọc Ngưng, ân cứu mạng đâu phải chuyện nhỏ. Ngày kế thái hậu nghe tin Hoa Dương quận chúa rơi xuống nước, lo lắng cho người đưa nàng tiến cung.
Hoa Dương quận chúa tiến cung, gặp người bình yên vô sự, lúc này thái hậu mới yên tâm
Thái hậu nghe nói quận chúa gặp nạn là do bị Lý Chi Chi hãm hại, tuy ngoài mặt không nhiều lời nhưng trong lòng đã căm ghét nha đầu không biết điều này tới tận xương tủy. Còn nhỏ mà đã độc ác tàn nhẫn như vậy, giữ lại cũng là tai họa. Mặc dù Lý gia đã an bài, nhưng thái hậu không tính buông tha Lý Chi Chi dễ dàng như vậy.
Hoa Dương quận chúa khẽ vuốt bụng mình, nàng nói: "Con phúc lớn mạng lớn mới bảo vệ được hài tử, lần này ít nhiều cũng có công của tiểu thư Nam Dương hầu phủ."
Hoa Dương quận chúa đã thành thân chín năm, mãi vẫn chưa có thai. Lý gia e dè thân phận nàng và thế lực của Đoan vương phủ nên chẳng dám làm gì, chỉ đành ôm tâm bệnh trong lòng. Giờ đây cái thai của nàng đương nhiên nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.
Thái hậu nói: "Nhất định phải cảm tạ tốt ân nhân của ngươi."
Hoa Dương quận chúa mỉm cười, nàng nói: "Lão phu nhân cũng nói như vậy, bà ấy coi trọng đời sau của Lý gia, còn muốn tự mình đến nói lời cảm tạ nhưng bị con ngăn lại. Tiểu cô nương cứu con là người hiền lành, đáng tiếc lại là thứ nữ thường bị người nhà khi dễ, con vẫn đang suy nghĩ nên cảm tạ thế nào cho thỏa."
Thái hậu nói: "Mặc kệ thân phận thế nào, chỉ cần cứu ngươi thì chính là ân nhân của Lý phủ. Cho dù chỉ là nha đầu bình thường cũng cần cảm tạ tốt, huống chi là một tiểu thư."
Hoa Dương quận chúa nghĩ ngợi trong chốc lát: "Vừa lúc Ninh Bình công chúa thiếu thư đồng, không bằng để nàng qua đó? Nhưng nàng lớn lên lại quá xinh đẹp, còn nhỏ đã mang bộ dáng họa thủy, đưa vào trong cung sợ sẽ gặp phải phiền toái."
Tiêu chuẩn lựa chọn thư đồng cho công chúa vô cùng khắc nghiệt, ai cũng phải là nữ nhi có xuất thân nhà quan. Nghe Hoa quận chúa nói, thái hậu cũng không nén nổi tò mò: "Đến tột cùng là mang bộ dáng như nào?"
Hoa Dương quận chúa cười khẽ, nàng hạ giọng: "So với quý phi trong cung còn xinh đẹp hơn gấp mười lần, con không hề khuếch đại đâu. Thế nhưng tính tình lại khá tốt, không cao ngạo nóng nảy, so với tiểu thư con vợ cả còn có phong thái trầm ổn hơn nhiều."
Thư đồng của công chúa là một chức vị không tồi, tuy rằng cũng chỉ tương đương với nha hoàn của công chúa, nhưng sẽ được tiếp xúc với những người thân phận cao quý. Tiền triều còn có hoàng hậu vốn là thư đồng của công chúa. Nếu lúc cùng công chúa đọc sách mà được thái tử nhìn trúng, có khi sau này lại trở thành hoàng hậu. Không gả được cho tông thất vương tôn, thì cũng chẳng lo thiếu công tử nhà cao cửa rộng.
Nếu thái hậu đồng ý, Hoa Dương quận chúa thật muốn mang người tiến cung.
Sau khi nghe miêu tả ngoại hình của Ngọc Ngưng, thái hậu nói: "Không, đừng đưa nàng tiến cung. Mấy hoàng tử đâu phải đèn cạn dầu, sợ sẽ gây ra chuyện thị phi. Ngươi hãy nghĩ ra biện pháp