4.
Chạng vạng tối, hai chiếc xe một trước một sau tiến vào Trạm Bảo hộ Tác Nam.
Kha Liệt ở lại thị trấn Khúc Mã, chỉ có Tây Trát và Liền Khải ở trạm.
Lệ Trạch Xuyên dẫn bọn họ tới giới thiệu với mọi người.
Bên này là phóng viên Phương Vấn Tình, hai vị cảnh sát là Tây Trát và Liền Khải, đang đóng quân ở đây.
Lúc Liền Khải kiểm tra các chứng nhận liên quan, Trình Phi chỉ co đầu rụt cổ trốn tránh đám người, không dám đứng lên phía trước.
Liền Lão Lôi con mắc sắc bén, anh ta dùng khoé mắt nhìn chằm chằm Trình Phi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ồ, Trình tiên sinh cũng ở đây sao, thật là vị khách hiếm có! Tôi khuyên cậu Trình một câu nhé, lần này ngàn vạn lần đừng lộn xộn chạy loạn, ở đây cánh đồng hoang vu, bầy sói có trí nhớ rất tốt, miếng thịt nào không ăn đến miệng được, cả đời chúng vẫn nhớ thương."
Trình Phi lúng túng cười làm lành, khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng đen sì xuất hiện, ngày sau đó là tiếng chó sủa như điên.
Nguyên Bảo toàn thân xù lông, hai mắt trợn ngược, cái mũi đầy tức giận gào to như muốn vồ lấy Trình Phi.
Chó tốt giúp chủ, lần đó Lệ Trạch Xuyên bị bầy sói bao vây, bộ dáng đầm đìa máu tươi, nó vẫn còn nhớ.
Lệ Trạch Xuyên huýt sáo, kéo vòng trên cổ chú chó túm lại.
Trình Phi hoảng sợ đến mức la hét, ồn ào đòi báo cáo cấp trên trạm bảo hộ nuôi chó điên, hại tính mạng người dân.
Tây Trát dùng nắm đấm nện vào vai Trình Phi, tức giận nói: "Mở hai cái lỗ dưới lông mày của cậu nhìn xem, đây là chó ngao Tây Tạng dùng để trông linh dương.
Nếu không dữ tợn thì sao có thể trông linh dương? Cậu cho là chúng tôi nuôi sủng vật Chihuahua sao!"
Cú đấm của Tây Trát không hề nhẹ, làm Trình Phi bị đau đến khóc thét.
Liền Khải quay người đi, xem như không nhìn thấy anh ta, quay qua nhìn Ôn Hạ từ trên xuống dưới, khẽ thở dài: "Cảm ơn Trời đất, cuối cùng cô cũng đã trở về bình an.
Trạm trưởng Mã xót thương cả ngày trời, đang đợi hai người về báo cáo tình hình."
Đẩy cửa bước vào, Mã Tư Minh đang thở bằng túi oxy y tế, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt mệt mỏi.
Liền Khải gọi một tiếng "Trạm trưởng Mã", nhẹ giọng nói: "Người đã được giải cứu trở về an toàn."
Mã Tư Minh nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhúc nhích, tựa hồ như muốn nói, nhưng lời ông nói ra chỉ là một tiếng ho thấu tim gan.
Lệ Trạch Xuyên cau mày ngồi xuống bên cạnh Mã Tư Minh, thăm dò nhiệt độ trên trán ông, mở miệng: "Trạm trưởng Mã, thân thể của ông thật sự không thể kéo dài được nữa, phải mau vào bệnh viện chữa trị."
Mã Tư Minh xua tay, tháo túi thở oxy ra, cất giọng khàn khàn: "Thân thể tôi tôi biết, chờ đến khi mọi người kết thúc chuyến tuần tra trên núi xong tôi sẽ tới bệnh viện.
Kha Liệt đã báo cáo tình hình tới, bọn họ ở thị trấn Khúc Mã có chặn một chiếc xe, bắt được hai thành viên trong băng đảng của Nhiếp Khiếu Lâm.
Sau khi thẩm vấn, nghi phạm khai nhận Nhiếp Khiếu Lâm nhận được đơn đặt hàng từ nước ngoài.
Bên kia muốn lông cừu cashmere và sừng linh dương Tây Tạng.
Nhóm người Khiếp Khiếu Lâm ở lại thị trấn Khúc Mã để mua đồ rồi chuẩn bị đi đến Israel.
Chuẩn bị đi đến hồ Trác Nãi nơi nuôi nhốt linh dương Tây Tạng."
"Mấy năm gần đây, các đợt kiểm tra trong khu bảo tồn ngày càng tăng.
Toàn bộ khu vực Tam Giang Nguyên đã lâu không xảy ra vụ săn trộm động vật hoang dã làm Nhiếp Khiếu Lâm không sờ đến được da linh dương, ông ta đã sớm đói đỏ cả mặt, chắc chắn sẽ không chờ được nữa.
Ông ta không còn trẻ, còn có thể tổ chức săn trộm bao nhiêu lần? Vì vậy, đây có thể là cơ hội cuối cùng để chúng ta có thể bắt được ông ta."
Lệ Trạch Xuyên trải một tấm bản đồ trên bàn, phác thảo một lúc, ngẩng đầu lên nói: "Bây giờ đang là mùa linh dương non.
Mỗi năm có đến 30.000 đến 50.000 con linh dương Tây Tạng từ Tam Giang Nguyên, Khương Đương và Khả Khả Tây Lý.
Linh dương sinh sản nhiều nhất là ở Trác Nãi, một khi rơi vào tay Nhiếp Khiếu Lâm thì cả linh dương lớn lẫn linh dương non đều không còn cơ hội sống sót.
Phải ngăn chặn chúng trước khi chúng đến được hồ Trác Nãi."
"Các đồng chí của Trạm bảo hộ Ngũ Đạo Lượng đã đóng quân gần hồ Trác Nãi, luôn trong tư thế phòng thủ.
Đó là tuyến phòng thủ cuối cùng." Liền Khải chỉ vào khu vực tương quan trên bản đồ: "Chúng ta cùng Trạm bảo hộ Bất Đống Tuyền phải tăng cường tuần tra xung quanh, không cho phép bất kỳ kẻ săn trộm nào động vào khu vực linh dương đang sinh sản.
Lúc này là lúc chúng ta không thể lơ là, hai tỉnh Tân Cương và Tây Tạng đang cùng liên hợp, dù Nhiếp Khiếu Lâm chạy đến chỗ nào, đường nào cũng là đường chết của ông ta!"
Lệ Trạch Xuyên chống tay lên mặt bàn, dừng một chút mới nói: "Trình Phi và Phương Vấn Tình cũng muốn cùng chúng ta vào núi?"
"Bọn họ được phía trên phái tới." Liền Khải lôi ra hai tư liệu từ tập hồ sơ đẩy chúng cho Lệ Trạch Xuyên: "Cái chết của lão trạm trưởng luôn thu hút sự chú ý từ bên ngoài.
Bảo vệ động vật và các vấn đề môi trường hiện đang là chủ đề nóng, công chúng yêu cầu muốn biết sự thật.
Tuy nhiên, tôi đã nói, nhiệm vụ tuần tra trên núi là chuyện không phải chuyện thường, chỉ chấp nhận nếu đi theo phỏng vấn ghi chép, không chấp nhận các thiết bị quy mô lớn hoặc quay chụp video.
Rốt cuộc, bọn họ cũng không có khả năng mang theo máy ảnh lớn nặng như thế chạy khắp nơi trên núi được, người và linh dương đều phải an toàn."
Lệ Trạch Xuyên đập tay với Liền Khải nói: "Làm tốt lắm."
Mã Tư Minh ho khan một tiếng, gõ bàn: "Danh sách nhân sự muốn sắp xếp như thế nào?"
"Các thành viên của đội tuần tra trên núi không nhiều, dù sao thì nhiên liệu cùng vật tư