1.
Nguồn nước ở trạm bảo hộ Tác Nam khan hiếm, một đám đàn ông không quá chú ý nhiều như vậy, nhường cô hội tắm rửa này cho Ôn Hạ và Phương Vấn Tình.
Ôn Hạ trên lưng có vết thương, cô tắm rửa rất chậm rãi, lúc đi ra trời đã tối.
Cô bước đến nơi có ánh sáng nhìn thấy Phương Vấn Tình đang đứng đó trên tay cầm chiếc máy ảnh vừa trông đã thấy nặng trĩu.
Ôn Hạ theo bản năng không muốn cùng Phương Vấn Tình có tiếp xúc gì, ánh mắt thẳng tắp đi qua, nhưng Phương Vấn Tình lại thích ngăn cô lại: "Cô bé này, tán gẫu một lát được không?"
Cái câu "cô bé" của Phương Vấn Tình có chút khinh thường.
Cô ta lớn hơn Ôn Hạ ba tuổi, quanh năm lăn lộn thị phi, xem qua hết cây cỏ hoa lá trên đời, ba phần khôn khéo vài phần quyến rũ, tất cả đều nằm trong ánh mắt.
Ôn Hạ dừng bước chân lại, Phương Vấn Tình nhìn theo bóng lưng cô, cười nói: "Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Lệ Trạch Xuyên là vào hai năm trước.
Trong một quán bar ở Tây Ninh, anh ta hút thuốc ở một nơi thiếu ánh sáng, từ tư thế đến biểu cảm đều đẹp đến lạ thường, Tình cờ trên tay tôi có mang máy ảnh nên đã lén lút chụp được một bức.
Anh ta rất nhạy cảm với âm thanh của màn trập, nghe thấy tiếng liếc mắt qua nhìn tôi, nói với tôi góc độ đó không đúng, chụp như vậy khuôn mặt trên phim sẽ rất tối."
Ôn Hạ vẫn không quay đầu lại, đứng quay lưng về phía cô ta, cả người như đang ngẩn ra.
Phương Vấn Tình tiếp tục: "Tạm biệt ở Tây Ninh, tôi đã cầm bức ảnh kia đi hỏi thăm một thời gian dài, về sau mới biết được anh ta đang làm việc tại Trạm Bảo hộ Tác Nam.
Thành thật mà nói, tôi đến là vì anh ta.
Trên người anh ta có một phong cách rất nghệ thuật, người đàn ông như vậy thật không dễ thấy, tôi rất muốn có được anh ta."
Nghe vậy Ôn Hạ bật cười, thản nhiên xua tay dường như không chút để ý: "Vậy thì chị phải cố lên, anh ấy rất khó theo đuổi."
Phương Vấn Tình nheo mắt lại cao giọng: "Cô biết không, so với khuôn mặt của anh ta, tôi càng thích vết xăm trên đùi anh ta hơn — The darkness is no darkness with thee— màu sắc cùng đường nét đều rất đẹp."
Ôn Hạ dừng bước, quay người lại, Phương Vấn Tình nhìn thấy trong mắt cô có ý cười, nhẹ nhàng mà sáng ngời.
Ôn Hạ nói: "Câu này có nghĩa là Có em, bóng tối không còn là bóng tối.
Tôi đã cùng anh ấy trải qua một số chuyện tồi tệ.
Tôi đoán câu này hẳn có liên quan đến tôi.
Cảm ơn cô đã kể cho tôi,, để cho tôi biết anh ấy vẫn có một mặt dịu dàng như vậy."
Phương Vấn Tình một đao chém tới, không uy hiếp được Ôn Hạ, cô ta cười lạnh chế nhạo, sắc mặt trở nên không vui.
Đúng lúc này, trong sân đèn bật sáng, động cơ nổ ầm ầm vang lên.
Ôn Hạ chạy tới, nhìn thấy phía trước xe Hummer có mấy người.
Giọng nói của Lệ Trạch Xuyên từ trong đám đông phát ra, mang theo vẻ tức giận: "Cậu thế nào có thể để cho anh ta đi như thế!"
Nặc Bố vành mắt ửng đỏ, mở miệng giải thích: "Một hành khách đi xe đạp tới trạm bảo hộ xin tá túc qua đêm ở đây, anh ta một hai đòi chiếm một phòng riêng.
Em cùng anh ta ồn ào một trận, anh ta quay lưng bỏ đi, ồn ào đòi khiếu nại gì đó.
Em rất tức giận nên đã không ngăn cản anh ta, cho rằng anh ta lát nữa sẽ quay lại, xung quanh không có khu lưu trú người, cũng không có nơi nào khác để đi.
Không nghĩ tới đã hai tiếng rồi cũng không thấy anh ta quay lại..."
Trạm bảo hộ chỉ có sáu phòng để dừng chân, mỗi phòng có bốn giường, khách du lịch yêu cầu một mình một phòng, tương đương với việc chiếm luôn bốn giường, về tình về lý là không được, không trách Nặc Bố lại tức giận.
Lệ Trạch Xuyên nghiêm túc xoa đầu Nặc Bố nói: "Đã liên hệ đến trạm bảo hộ Bất Đống Tuyền Và Ngũ Đạo Lương chưa? Hỏi xem họ có tin tức gì về khách du lịch đi xe đạp đó không?"
Nặc Bố hút mũi, mắt đỏ hoe: "Em hỏi rồi, nhưng họ đều nói qua không thấy.
Anh Tang Cát, anh ta sẽ không phải gặp nguy hiểm rồi chứ? Em..."
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn!" Lệ Trạch Xuyên đá vào bắp chân Nặc Bố: "Tôi sẽ đi theo quốc lộ 109 về phía Lhasa xem có thể tìm thấy anh ta không.
Anh ta chỉ có một chiếc xe đạp, trong hai giờ cũng không thể đi được quá xa.
Về sau đừng làm mấy chuyện như vậy, nhớ chưa? "
Nặc Bố nghẹn ngào gật đầu, vẻ mặt uỷ khuất.
Lệ Trạch Xuyên mở cửa ghế lái, Ôn Hạ lập tức nhảy ra: "Em cùng đi với anh."
Ánh mắt Lệ Trạch Xuyên lướt qua Ôn Hạ dừng lại phía sau cô, trông thấy Phương Vấn Tình đang nâng máy ảnh về phía hai người họ, động tác như muốn chụp ảnh.
Lệ Trạch Xuyên thu hồi ánh mắt, lưu loát buông xuống hai chữ: "Lên xe."
Xe Hummer đi dọc theo quốc lộ 109 về phía Lhasa, dọc đường Lệ Trạch Xuyên ngăn mấy người tài xế xe tải lại hỏi họ nhìn thấy một người đi xe đạp mặc áo khoác đen không, nhưng họ đều không thấy.
Mây mù dày đặc, gió thổi trên cánh đồng hoang vu, không khí nồng nặc mùi ẩm ướt.
Bão táp đang tới.
Lệ Trạch Xuyên cắn môi, ánh mắt phản chiếu trên gương chiếu hậu, hết sức sắc bén.
Tên đáng ghét này đã đi đâu?
Ôn Hạ nắm lấy tay anh đang đặt trên tay lái nói: "Anh ta còn sống là do anh ta mạng lớn, chết rồi, không liên quan gì đến anh, anh đã làm hết sức có thể rồi.
Thần phật không cứu chúng sinh, anh không cần thiết cũng không có khả năng cứu được tất cả mọi người."
Lệ Trạch Xuyên đột nhiên đạp phanh, thân xe kịch liệt chấn động, hai người trong xe chấn động một chút.
Lệ Trạch Xuyên cất giọng nói: "Em không hiểu gì thì đừng nói lung tung."
Sấm sét ở những tầng mây vang lên, giống như xúc tu của một loại quái vật nào đó, tiếng gió cuộn tới khiến những mảnh đá vụn đập vào kính chắn gió, âm thanh chói tai.
Ánh mắt Ôn Hạ nhìn đến anh qua gương chiếu hậu, cô cười nói: "Lần đầu tiên gặp lại anh, em đã nghĩ, tại sao anh lại tới một nơi khó khăn như vậy, là muốn cứu rỗi hay trốn tránh? Về sau em mới nghĩ thông suốt, bất luận là cái nào, đều chứng minh việc anh luôn cho rằng anh là người có tội.
Những tội ác mà pháp luật có thể tuyên án không tính là đáng sợ.
Tội ác khủng khiếp là những nỗi đau đang nung nấu trong tim.
Em đã đọc qua một câu trong cuốn sách — Cái khó là không thể trốn thoát khỏi thế giới, mà phải ở lại chịu đựng những gánh