2.
Kỹ thuật lái xe của Liền Khải không tốt bằng Kha Liệt, nhưng cũng có thể được coi là an toàn.
Lệ Trạch Xuyên đem chú chó to phía sau làm gối, khoanh hai tay vòng sau đầu.
Liền Khải qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào mặt của Lệ Trạch Xuyên, Lệ Trạch Xuyên nhắm mắt thở dài một hơi nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi, nghẹn nhiều không khó chịu à."
Liền Khải mỉm cười im lặng một lúc, giọng điệu có vẻ bất lực: "Đại Xuyên, cậu là người rất thích tự bạc đãi bản thân, đây không phải thói quen tốt."
Lệ Trạch Xuyên nửa mở mắt, ánh mắt vẫn như cũ cường hãn, anh nghĩ, anh không phải là tự bạc đãi bản thân, chỉ là không muốn liên luỵ đến một cô gái tốt như vậy.
Chú chó lớn cọ cọ cái mũi ướt át lên mặt anh, Lệ Trạch Xuyên cười nói: "Yên tâm, tôi tự có tính toán."
Một lúc lâu sau, Liền Khải thở dài nói: "Những người như chúng ta, những người luôn phải đối phó với những kẻ săn trộm quanh năm, nói không chừng lúc nào đó chết ở bên ngoài, không thể trở về được.
Vì vậy, đừng để lại quá nhiều tiếc nuối cho bản thân.
Đợi đến lúc nhắm mắt xuôi tay mới nhận ra vẫn còn nhiều điều chưa nói rõ ràng."
Lệ Trạch Xuyên hiểu Liền Khải sợ anh sẽ hối hận, trong lòng thở dài, nhưng ngoài miệng lại nói: "Bởi vì chúng ta là những người như vậy nên càng phải thận trọng.
Nếu như có một ngày tôi thật sự phải ra đi, vậy người ở lại sẽ thế nào?"
Liền Khải không nặng không nghẹn một câu, cũng không khó chịu, chỉ nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ xe, thở dài một tiếng: "Đúng vậy."
Bên ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ của Lệ Trạch Xuyên giống như một cánh diều bị gió cuốn, phiêu đi thật xa.
Anh nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy Ôn Hạ, cô gái nhỏ bé vừa gặp mặt đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh.
Bây giờ nghĩ lại chuyện đó đã xảy ra cách đây 4 năm, Ôn Hạ là sinh viên đại học Nông nghiệp, chuyên ngành của cô không được chú ý nhiều, cô tự nhận mình học y giúp đỡ các con vật, nói trắng ra thì là bác sĩ thú y.
Bác sĩ thú y Ôn "ngược dòng nước" nghiêm trọng, bị bọn trộm chú ý tới, nửa tháng đã làm mất đến năm chiếc xe đạp, tất cả đều là hàng hiệu đắt tiền.
Là nhà đầu tư chính, anh trai Ôn Nhĩ của cô kéo bàn nghiêm túc tính toán liền sợ hãi phát giác - trung bình cứ ba ngày mất một cái xe, cao hơn cả công suất tiêu hao xe đạp.
Sau khi biết số tiền mình cống nạp đều dành cho bọn trộm, Ôn Nhĩ nói anh ấy sẽ không giúp cô mua chiếc xe thứ sáu nữa, đồng thời kêu gọi bố mẹ trong nhà hạn chế tài chính của em gái mình.
Sau khi cầu cứu không thành, anh ấy sờ sờ cái đầu nhỏ của bác sĩ thú y Ôn, hất tóc đuôi ngựa, tức giận nói rằng anh kiếm tiền toàn chỉ để mua xe cho cô.
Ầm ĩ một trận không được, Ôn Nhĩ hả hê dội một gáo nước lạnh, hừ lạnh một tiếng: "Nếu em đã coi trọng nha vậy thế tự mình đi kiếm đi!"
Điều kiện tiên quyết để kiếm tiền là phải có công việc, Ôn Hạ xuất thân giàu có, cũng không biết làm gì.
Thi vào đại học, dùng hết nội lực, số điểm cao nhất liền được nhận vào Đại học Nông nghiệp khoa Thú y, kiến thức cơ bản của cấp ba đều chữ thầy trả thầy.
Rõ ràng không phù hợp với công việc gia sư.
Phải làm gì đây?
Ôn Hạ ôm đầu trầm tư suy nghĩ, cô bạn thân Đào Thiên Thiên nảy ra sáng kiến - Tớ có một người bạn cùng phòng đang làm nhân viên tiêu thụ, ông chủ rất đáng tin cậy, lương được quyết toán hàng ngày.
Cậu có muốn thử không?
Ôn Hạ băn khoăn công việc trí óc cô làm không được, lao động chân tay càng không thể làm được, lập tức gật đầu đồng ý, được thôi, làm thì làm.
Sau khi đến hiện trường, Ôn Hạ mới biết nhân viên tiêu thụ còn phải mặc quần áo lao động.
Bộ đồ Pikachu màu vàng tươi có đôi tai dài và hai đường vân đỏ trên má.
Đào Thiên Thiên đang mút cây kẹo ở bên cạnh đột nhiên hét lên, chỉ vào phía sau đám đông ở đó có một người con trai đang cầm máy ảnh, cậu ấy nói với Ôn Hạ: "Cậu thấy người kia không? Là học bá nổi tiếng nhất trường tớ.
Ngoại hình đẹp, vừa có sức mạnh vừa có kỹ năng chuyên môn, người lạ chớ gần, người quen chớ quấy rầy.
Nếu cậu dám ôm anh ta với bộ đồ này, tớ sẽ trả cho cậu ba ngày lương!"
Trường của Đào Thiên Thiên là trường Cao đẳng nghệ thuật tốt nhất ở đây, cách tòa nhà dạy học mười km.
Ôn Hạ mặc quần áo Pikachu cầm mũ đội đầu của Pikachu, liếc nhìn Đào Thiên Thiên như kẻ ngốc nói: "Người như vậy mà cậu dám khiêu khích tớ đến chịu chết sao? Đào Thiên Thiên, có phải cậu ghét tớ lắm không?"
Đào Thiên Thiên cho kẹo que ra khỏi miệng "Năm ngày?"
Ôn Hạ đem mũ đội lên đầu: "Thành giao!"
Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần đen, đeo một chiếc máy ảnh quanh cổ.
Anh rất cao đôi chân thon dài, chiếc thắt lưng để lộ ra chiếc bụng nhỏ rắn chắc.
Nhìn từ phía sau, thực sự thuộc hàng "không dễ chọc".
Có tiền có thể làm được, Ôn Hạ nhắm mắt lại, xông thẳng tới "nam học bá" trong miệng Đào Thiên Thiên.
Vốn tưởng rằng sẽ vững chắc mà ôm lấy được, không ngờ học bá cực nhạy bén đã bước nhanh sang một bên.
Ôn Hạ không ngăn được đà, lao đầu vào đống xà phòng chất thành núi.
"Dãy núi" sụp đổ, chôn vùi Pikachu từng lớp từng lớp, chỉ còn lại một cái đuôi hình tia chớp dựng thẳng đứng, uỷ khuất mà ngoe nguẩy hai cái.
Người nọ dùng ống kính máy ảnh gõ vào đuôi Pikachu nói: "Này, tiểu quái thú, cậu ôm sai rồi, tôi không phải là pokeball của cậu."
Thanh âm nặng nề nhưng thật dễ nghe.
Ôn Hạ khó khăn tự mình đi ra khỏi đống xà phòng, thời điểm ngẩng đầu lên, liền đối mặt với một