3.
Ngay cả bản thân Ôn Hạ cũng không thể biết được cô và Lệ Trạch Xuyên có quan hệ gì với nhau hay không.
Sau khi kết thúc chương trình khuyến mãi, trời cũng đã tối.
Đào Thiên Thiên đúng là kẻ vô nhân tính, một người bạn tốt của cậu ấy gọi đi đến nơi mà lúc này cuộc sống về đêm đầy màu sắc, để lại một mình Ôn Hạ ở lại.
Ôn Hạ do dự giữa đi taxi và đi tàu điện ngầm, cô cúi đầu nhìn số dư trong thẻ ngân hàng.
Cô muốn tiết kiệm tiền để mua một chiếc xe đạp tốt, nếu có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm vậy.
Có một công trường xây dựng gần trung tâm mua sắm, ở đó có một con đường nhỏ rải sỏi dẫn đến ga tàu điện ngầm.
Con đường vừa tối vừa dài trông có vẻ u ám, nhưng lại rất gần ga tàu điện ngầm.
Ôn Hạ đắn đo hai lần tại chỗ đó nhảy hai vòng để cho thêm phần can đảm, liền cất bước vào con đường chật chội tối tăm đó.
Năm phút sau, cô liền cảm thấy hối hận.
Con đường này càng lúc càng tối, xe cộ và đèn neon cũng dần dần bỏ lại phía sau, mới đi vào chưa đến hai trăm mét, Ôn Hạ đột nhiên nghe thấy một tiếng động vang lên, giống như gót giày dẫm lên cục đá.
Ôn Hạ đột ngột quay đầu lại, dùng điện thoại di động làm đen pin quét thật nhanh, ở trong góc có một cái thùng rác màu xanh kéo thành một bóng dài, vài con ruồi bay vo ve, không có gì khác.
Không có người, không có mèo hoang chó hoang, thậm chí đến cả chuột cũng không.
Cảm giác hốt hoảng càng trở nên mạnh mẽ hơn, Ôn Hạ vô thức tăng tốc bước nhanh hơn, sau lưng lại vang lên tiếng gót chân giẫm lên đá vỡ.
Ôn Hạ nước mắt sắp trào ra, cô hét lên một tiếng "a", giơ chân chạy loạn cả lên.
Thể lực mạnh mẽ như vậy ngay đến cả phần thi chạy nước rút 800 mét trong bài kiểm tra thể lực Ôn Hạ cũng chưa từng bỏ ra.
Nếu bây giờ dùng đồng hồ bấm giờ để xác định thời gian, cô có thể sẽ phá được kỷ lục.
Cô không biết mình đã chạy bao xa, đột nhiên có sức nặng đè lên vai, Ôn Hạ quay nửa vòng như la bàn, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn chắn ngang trước mặt.
Vụ án cướp bóc cô nhìn thấy trên TV đột nhiên bùng lên trong đầu cô, sắc mặt Ôn Hạ tái mét, túm lấy "móng vuốt" trên vai ra, há miệng cắn một cái.
Không ngờ người đó đã sớm chuẩn bị, một tay bắt lấy gọn nhẹ giữ hai tay cô lại trước ngực.
Ôn chiến sĩ vẫn không chịu bỏ cuộc, còn muốn lên gối cho người đó một đường tuyệt tự tuyệt tôn, người đàn ông đứng sau cô điêu luyện đến mức giẫm lên dây giày lỏng lẻo của cô.
Ôn chiến sĩ bị tước mất vũ khí không thể động đậy, tức giận đến phát run, cả giận nói: "Cướp tiền hay cướp sắc, mau nói ra đi!"
Người đàn ông phía sau mỉm cười, giọng nói trầm ấm, có chút dễ nghe, lại có chút quen thuộc.
Anh thấp giọng nói: "Cướp tiền thì thế nào? Mà cưới sắc thì thế nào?"
Ôn Hạ có cảm giác bị đùa bỡn, lại chậm rãi suy nghĩ tại sao giọng nói của người này lại quen thuộc thế vậy, một bên hầm hừ nói: "Cướp tiền thì tôi nằm xuống, còn cướp sắc thì anh nằm xuống, anh chọn đi!"
Người phía sau bất lực thở dài than một tiếng: "Con nhóc này, thật là..."
Thật là cái gì? Người đàn ông còn chưa nói xong, nhưng Ôn Hạ trong lòng đột nhiên nhanh trí, giọng nói và khuôn mặt này chính là...!
Là anh! Là anh! Chính là anh!
Ôn Hạ nghe thấy tiếng tim mình đập rộn lên, mím môi nói: "Nếu anh không phải người xấu, thì mau thả tôi ra, tay tôi đau, rất đau!"
Sức lực trên cổ tay cô thoáng buông lỏng, Ôn Hạ lập tức trượt ra khỏi xiềng xích của người đó, cầm điện thoại quét mặt qua người đàn ông.
Ánh sáng quá chói, người đàn ông đưa tay lên che trước trán hơi nheo mắt.
Ánh sáng chiếu xuống đổ bóng quanh sống mũi qua các ngón tay, càng hiện rõ hình dáng khuôn mặt, càng lộ ra vẻ sắc bén hơn.
Chính là vị học bá mà cô đã gặp trước đó.
Người treo túi máy ảnh trên cổ, cúc áo sơ mi đen không được cài chặt, để lộ ra một mảnh da thịt màu lúa mì cùng xương quai xanh tinh tế gợi cảm.
Ôn Hạ cực kỳ không có tiền đồ mà nuốt nước miếng.
Người đàn ông hơi chống cằm, dưới mắt một mí lộ ra tia lãnh đạm, nói: "Vừa cắn vừa đá, sớm biết cô lợi hại quật cường như vậy, tôi đã không đứng ra lo chuyên bao đồng!"
Ôn Hạ có chút xấu hổ, hắng giọng: "Tôi nghe được phía sau có tiếng bước chân, còn tưởng rằng bị theo dõi.
Tôi phản ứng có chút hơi hung hăng, anh đừng để trong lòng."
Người đàn ông liếc cô một cái, bất lực nói: "Cô quả nhiên bị theo dõi, không phải ảo giác."
Ôn Hạ sắc mặt trở nên cứng ngắc, nhanh chóng quay đầu nhìn về bóng tối phía sau, lắp bắp nói: "Không, không...!Không thể nào, người phía sau tôi, không, không...!không phải là anh sao?"
Người đàn ông lại thở dài, móc ví lấy ra hai thẻ chứng nhận từ trong đó đung đưa trước mắt Ôn Hạ, nói: "Đây là thẻ sinh viên và thẻ căn cước của tôi, xem cho kỹ, tôi không phải người xấu.
Đường này rất tối, không an toàn, tôi đưa cô đến ga tàu điện ngầm.
Nếu thực sự không yên tâm, cô có thể gọi điện cho gia đình và giữ cuộc điện thoại, chờ đến khi ra ga tàu điện ngầm thì tắt máy."
Ôn Hạ nắm lấy giấy tờ tùy thân của anh, một bên túm chặt cổ tay của anh, cẩn thận xác nhận dòng chữ trên thẻ sinh viên dưới ánh sáng mờ ảo.
Đại học Truyền thông, Khoa Nhiếp ảnh, Lệ Trạch Xuyên.
Ôn Hạ nhếch môi cười thầm, đúng là một cái tên đẹp.
Lệ Trạch Xuyên cất giấy tờ tuỳ thân của mình lại làm động tác "theo tôi", ra hiệu cho Ôn Hạ đi trước anh.
Ôn Hạ trợn mắt đáng thương vô cùng nói: "Tôi có chút sợ, có thể đi cạnh anh được không?"
Lệ Trạch Xuyên gật đầu, nói tuỳ cô, đút một tay vào túi quần, quay người đi về phía ga tàu điện ngầm.
Con đường phía trước vẫn còn rất tối, nhưng Ôn Hạ không hiểu sao lại cảm thấy trái tim mình tràn ngập ánh nắng.
Vậy là đã biết tên anh rồi, thật tốt!
Tên tôi Ôn Hạ, Ôn trong ấm áp, Hạ trong mùa hè, tôi đóng giả làm Pikachu muốn níu chân anh trong chương trình khuyến mãi, anh có nhận ra không?
Ôn Hạ tích góp lời nói trong bụng định nói chuyện với Lệ Trạch Xuyên, nhưng lại sợ mình bị người ta trêu chọc, chần chừ nửa ngày cũng không dám nói.
Một con mèo hoang đột nhiên nhảy qua chân Ôn Hạ, cổ họng Ôn Hạ hét lên một tiếng, thuận tay túm lấy ống tay áo của Lệ Trạch Xuyên.
Lệ Trạch Xuyên nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Hạ, con ngươi tối đen thâm thuý, vẻ mặt có chút lãnh đạm, không nói chuyện cũng không từ chối.
Ôn Hạ da mặt dày hơn, đầu ngón tay theo cổ tay áo của Lệ Trạch Xuyên bò tới, đem cả cổ tay của anh túm chặt trong tay.
Đi đến cuối đường, sau đó đi vòng qua một ngã tư là đến ga tàu điện ngầm.
Mắt thấy biển hiệu chói mắt xuất hiện trong tầm mắt, Ôn Hạ nhăn mũi - nhanh như vậy đã đến rồi, cô hẳn nên đi chậm một chút.
Lệ Trạch Xuyên chỉ vào lối vào của ga tàu điện ngầm, nói: "Vào đi.
Về sau đi bộ một mình vào buổi tối, đừng đi đường tắt."
Ôn Hạ "ồ" một tiếng, miễn cưỡng nới lỏng tay áo của Lệ Trạch Xuyên, bí mật nhìn anh thêm vài lần, sau đó chậm rãi đi về phía cửa ra vào của nhà ga.
Trong tương lai, chỉ cần chúng ta vẫn sống cùng một thành phố, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp lại.
Lúc chờ xe, Ôn Hạ hai tay nắm chặt, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình qua lớp kính trước phòng bảo vệ - cơ hội luôn dành cho những người có chuẩn bị.
Cho dù ông trời không cho ta cơ hội, ta cũng có thể tự tạo ra cơ hội cho chính mình!
Một hành khách đi ngang qua nhìn thấy Ôn Hạ đang cười toe toét trước cửa phòng bảo vệ, vừa che miệng vừa cười trộm.
Ôn Hạ lạnh nhạt liếc mắt một cái, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy một bóng người đặc biệt quen thuộc.
Áo sơ mi đen, chân dài, đang đeo một cái máy ảnh trên cổ.
Ôn Hạ vẻ mặt kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây!"
Tại sao luôn là anh!
Lệ Trạch Xuyên nửa nghiêng đầu, cổ kéo ra một đường thanh mảnh, hình dáng hầu kết của anh đặc biệt tinh xảo, anh nhìn biển báo dừng xe, ngắn gọn đáp: "Không gọi xe được."
Ôn Hạ nhanh chóng gạt bỏ hết kiêu ngạo, đổi lại vẻ ngoài ngoan ngoãn, tìm lời nói: "Anh cũng đi tàu điện ngầm này à.
Thật tình cờ, thật trùng hợp."
Lệ Trạch Xuyên lấy điện thoại di động ra, nhấn hai lần vào màn hình, không có ý định bắt chuyện.
Ôn Hạ không có mùi vị chớp mắt hai cái, ngậm miệng không nói nữa.
Tàu điện ngầm tiến vào ga sau đó khởi động trở lại, toả ra luồng không khí mát lạnh.
Ôn Hạ nắm tay vịn, cúi đầu hướng xuống mặt đất hắt hơi, có lẽ cô chuẩn bị cảm lạnh rồi.
Lệ Trạch Xuyên đứng bên cạnh đưa mắt xuống liếc nhìn cô, môi anh khẽ mấp máy, như thể đang nói điều gì đó, điều này tình cờ bị âm thanh nhắc nhở của tàu điện ngầm đến làm lu mờ.
Ôn Hạ còn chưa kịp tranh thủ hỏi lại, hai bóng người một cao một thấp đã tiến vào tầm mắt của cô.
4.
Người cao là một bà già, tóc búi cao, ăn mặc xuề xòa, người thấp là một bé gái khoảng bốn năm tuổi.
Đứa nhỏ thắt bím, tóc trước trán lòa xòa che lông mày, trông rất dễ thương.
Trên xe có rất nhiều người, cô bé bị một người phụ nữ mặc váy chặn gần hết bộ dáng, Ôn Hạ chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu tròn.
Mãi cho đến khi người phụ kia ngồi xuống ghế trống, Ôn Hạ mới phát hiện cô bé thực sự để ngực trần, trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi màu hồng nhạt.
Bà già lẩm bẩm: "Cháu xem cháu đi, không bao giờ chịu thành thật.
Nếu không cho cháu đến gần đài phun nước là cháu lại càng muốn đi.
Cháu mặc đồ ướt thế nào? Khi bố cháu đi làm về, khẳng định sẽ tố cáo bà mất."
Cô bé cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón chân không nói lời nào, hai bím tóc mỏng xoắn lủng lẳng bên tai.
Xung quanh có những giọng nói xì xào, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra chĩa máy ảnh về phía cô bé, trông như muốn chụp ảnh.
Sắc mặt Ôn Hạ hơi thay đổi, vừa định ngăn cản, Lệ Trạch Xuyên đã bước nhanh qua đám người.
Anh lôi trong túi máy ảnh ra một chiếc áo khoác sơ mi, quấn chặt kín mít cô bé như cái đòn tét, dùng lưng mình chặn ánh mắt không mấy thiện cảm cùng ống kính điện thoại.
Người bà của cô bé nửa ôm đứa nhỏ lùi lại một bước, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Giọng điệu của Lệ Trạch Xuyên bình thản: "Con bé đã lớn, có nhận thức về giới tính và lòng tự trọng.
Bà không nên để con bé xuất hiện trước nơi công cộng như thế này.
Nó đúng là còn nhỏ, nhưng điều này không có nghĩa là nó sẽ không bị nhòm ngó và bị tổn thương bởi mục đích xấu."
Bà già nhìn Lệ Trạch Xuyên bằng sắc mặt không có thiện cảm, nhỏ giọng nói: "Có đứa nhỏ nào mà không trần truồng lớn lên, cái gì mà nhòm ngó, cái gì mà tổn thương, các người là người lớn mới thật sự là có trái tim bẩn thỉu! Trái tim, đều bẩn thỉu!"
Lệ Trạch Xuyên cao hơn bà già một cái đầu, cúi đầu nhìn bà ta nói: "Đúng vậy, người lớn chính là bẩn thỉu như vậy, nên bà mới phải dạy cho đứa nhỏ biết tự bảo vệ mình, chứ không nên để nó khỏa thân trước người lạ.
Bà là người thân của đứa nhỏ, ngay cả đến bà còn không dạy nó cách tự bảo vệ mình thì ai sẽ dạy? Đến bà không hiểu cách bảo vệ nó, vậy ai sẽ hiểu?"
Giọng điệu và vẻ mặt của Lệ Trạch Xuyên rất bình tĩnh, không có chút phẫn nộ hay thuyết giáo, nhưng lại có một loại khí lực mạnh mẽ.
Ôn Hạ đi đầu vỗ tay, ra sức vỗ thật mạnh.
Trong đám đông có tiếng vang phụ hoạ, tất cả đều chỉ trích bà già làm sai.
Tàu điện ngầm đúng lúc đến trạm, bà ta vội vàng dắt cháu gái xuống tàu, cô bé đi qua rụt rè nói: "Cảm ơn anh".
Lệ Trạch Xuyên ánh mắt khẽ dịu lại, trên môi nở một nụ cười ấm áp.
Nụ cười ấy đã phong ấn trong trí nhớ của Ôn Hạ thật lâu, giống như một chiếc lá phong đỏ rực đã rũ bỏ hơi nước, vĩnh viễn bị đông cứng trong khoảnh khắc đậm đà sắc màu.
Vậy nên cho dù sau này có xảy ra bao nhiêu sóng gió đi chăng nữa, Ôn Hạ vẫn tin chắc rằng Lệ Trạch Xuyên là một người đàn ông tốt.
Một người rất tốt.
Anh đáng được yêu, đáng để chờ đợi.
- -----------
Trạm bảo hộ có tổng cộng sáu phòng ở, mỗi phòng có bốn giường, dùng để tiếp các tình nguyện viên và khách dừng chân.
Chứng phản ứng cao nguyên khiến Ôn Hạ ngủ không ngon, vì vậy cô dứt khoát dậy sớm, tắm rửa một chút rồi bắt đầu chạy bộ xung quanh bãi đất trống.
Khi cô chạy đến vòng thứ tư, bất ngờ nghe thấy một tiếng còi chói tai, phát ra từ hàng rào lớn phía sau trạm bảo hộ.
Ôn Hạ lau mồ hôi trên trán, đi vòng qua lưới sắt bên ngoài hàng rào lớn, nhìn thấy Lệ Trạch Xuyên đang dùng đũa dài kẹp thịt rồi đút cho con chim ưng đang ngồi xổm trên cánh tay mình.
Trong đôi mắt nâu tuyệt đẹp là bóng dáng của núi Côn Luân được phản chiếu trong tròng mắt.
Vùng đất hoang vu, chim ưng, bầu trời là một khoảng trời xanh bao la, nơi xa hơn ngọn núi Côn Luân ngàn năm, tiếng gió đưa tới tiếng còi của dã thú.
Lệ Trạch Xuyên đứng đó, dáng người thẳng tắp như một tác phẩm điêu khắc, ánh mặt trời đang nhảy nhót trên mái tóc đen ngắn của anh, sắc màu của thế giới tan chảy trên người anh, khiến anh trở nên vô cùng đẹp trai.
Nhịp tim của Ôn Hạ thoáng rối loạn, cô nghĩ, kiếp trước cô và người đàn ông này có lẽ đã vướng vào kiếp nạn, cho dù sau khi có đi qua cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà (*), cô vẫn sẽ yêu anh.
(*) Cầu Nại Hà và canh Mạnh Bà chắc mọi người đọc truyện đều đã từng nghe qua hoặc đọc qua rồi ha, truyền thuyết kể rằng con người sau khi rời khỏi nhân gian sẽ phải đi qua cầu Nại Hà và uống canh Mạnh Bà để quên đi hết yêu hận tình thù từng trải qua khi còn sống, xoá bỏ mọi thứ ở cõi hồng trần để có thể đầu thai chuyển kiếp.
(Ai muốn tìm hiểu rõ hơn thì tra gg nhé, vì nó rất nhiều mà mình thì lười quá)
Đẩy cánh cửa nhỏ trên tấm lưới sắt bước vào sân, có thứ gì đó chạm vào gót chân Ôn Hạ, rồi nhanh chóng biến mất.
Ôn Hạ hét lên, lảo đảo nửa bước, suýt chút nữa ngã xuống.
Lệ Trạch Xuyên liếc nhìn cô nói: "Đó là một con pika (thỏ chuột), một con vật nhỏ trông giống như một con thỏ, có thân hình và hình dạng giống như một con chuột.
Nó ăn cỏ không cắn người."
Ôn Hạ cảm thấy hơi xấu hổ về bộ dạng kinh sợ mất mặt của mình, đỏ mặt ngượng ngùng, thận trọng đến gần Lệ Trạch Xuyên.
Lệ Trạch Xuyên lay cánh tay của mình, con chim ưng bay lên dưới sức mạnh, đôi cánh đen tuyền của nó xẹt qua giữa không trung.
Ôn Hạ ngẩng đầu nhìn mê hoặc, lẩm bẩm nói: "Thật đẹp."
Hai người đứng cạnh nhau, gió thổi làm mái tóc xoã dài của Ôn Hạ lướt qua mặt Lệ Trạch Xuyên.
Lệ Trạch Xuyên ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, dịu nhẹ.
Sau lưng vang lên một tiếng sột soạt, Ôn Hạ quay đầu lại liền nhìn thấy vài con linh dương Tây Tạng nhỏ.
Vì còn nhỏ nên chưa mọc sừng, miệng hơi rộng, vành tai hơi đen, cái đuôi nhỏ ngắn ngủn trên mông đung