Xung quanh toàn là người, rất nhiều khách hàng đều đang nhìn sang đây.
Mặc dù ông chủ của quán Tiểu Tứ Xuyên nhìn Tần Kiệt thấy rất ngứa mắt nhưng lúc này, ông ta không thể không kiềm chế cơn tức giận mà nở một nụ cười: “Sao lại như thế được? Khách hàng là thượng đế, mời vào!”
“Cảm ơn!”, Tần Kiệt cười, cùng Tần Tuyết bước vào nhà hàng.
Sắc mặt ông chủ hơi ảm đạm, nhưng ông ta làm kinh doanh, không thể trở mặt với khách được, chỉ có thể nuốt cơn tức giận này xuống.
May mà Tần Kiệt và Tần Tuyết thật sự tới ăn cơm.
Không hề có ý tới gây sự với ông chủ.
Cơn giận trong lòng ông ta mới dịu đi một chút.
Một tiếng sau, Tần Kiệt và Tần Tuyết rời khỏi quán Tiểu Tứ Xuyên.
Tần Kiệt càng nhìn càng thích khuôn mặt đã bị đỏ bừng vì cay của Tần Tuyết.
“Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”, Tần Tuyết cúi đầu ngượng ngùng.
“Hôm nay em rất xinh!”
“Ý của anh là bình thường em không xinh à?”, Tần Tuyết ngẩng đầu lên, bĩu môi nhìn Tần Kiệt một cách hung dữ, suýt chút nữa thì hai tay chống nạnh rồi.
“Làm gì có. Em bình thường cũng xinh mà!”
“Vậy lời anh vừa nói là có ý gì?”
“Ý anh là em ăn cay xong, trông càng xinh hơn!”
"Hừ. Mồm mép tép nhảy. Trời tối rồi, mau đưa bổn cung về nhà!"
“Vâng!”
Tần Kiệt học theo kiểu của nô tài trong phim, dìu Tần Tuyết đi về phía ký túc vườn dâu tây.
Tần Tuyết không nhịn được cười.
“Anh rốt cuộc là thích em ở điểm nào?”, đi được nửa đường, Tần Tuyết đang im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
“Anh thích tất cả mọi thứ về em!”
Lời vừa dứt, mặt Tần Tuyết đỏ bừng.
Nhìn vào như một áng mây hồng, rất đỏ.
Cũng rất đẹp.
Chụt~
Tần Kiệt đột nhiên ôm lấy Tần Tuyết rồi hôn lên trán cô.
“Anh… Anh làm gì thế…”
“Không phải là em biết rồi sao?”, Tần Kiệt cười hỏi.
“Anh, anh không biết xấu hổ, em mặc kệ anh!”
Tần Tuyết trừng mắt với Tần Kiệt, chạy tới ký túc vườn dâu tây.
Cô càng chạy, tim đập càng nhanh.
Khóe miệng của Tần Kiệt cong lên thành một vòng cung.
“Cô nhóc, chẳng phải đã nói nửa tháng không gặp sao? Cuối cùng cũng bị anh lôi đi gặp! He He~ nếu em là Tôn Ngộ Không thì anh là Phật Tổ Như Lai đấy!”
Tần Kiệt ngâm nga bài hát "Giang Nam" nổi tiếng gần đây rồi đi về ký túc xá.
Một đêm yên bình
Sáng hôm sau.
Anh nhận được điện thoại của ông chủ Tiêu, ông chủ của trạm tái chế chất thải Nam Hồ.
“Có chuyện gì?”, giọng Tần Kiệt hơi lạnh lùng.
“Nghe nói cậu găp Đào Kỳ rồi, muốn bắt tay nhau đe dọa tôi?”, giọng điệu của ông chủ Tiêu có chút lạnh lùng.
“Đúng là có chuyện này. Nhưng mà cậu ta không đồng ý. Sao thế? Ông đã biết việc này rồi mà? Còn gọi điện thoại cho tôi làm gì?”, Tần Kiệt nói.
“Tất nhiên là tôi biết rồi. Tôi gọi điện thoại cho cậu, chỉ muốn nhắc nhở cậu đừng có làm cái trò vớ vẩn đó, nếu không, tôi sẽ khiến cho hàng hóa trong tay cậu ứ đọng mà không bán được!”, ông chủ Tiêu lạnh lùng đe dọa.
“Ông đang đe dọa tôi?”, Tần Kiệt nheo mắt, bất mãn với thái độ của Ông chủ Tiêu.
“Đúng vậy, tôi đang đe dọa cậu đấy. Tên nhóc kia, họ Tiêu tôi làm nghề này mấy năm rồi, chưa ai dám cướp miếng ăn của tôi, cậu là người đầu tiên. Lúc trước nếu không vì thấy cậu có khả năng cung cấp hàng hóa với số lượng lớn thì tôi sẽ không đồng ý với cậu đâu!"
"Bây giờ, lượng hàng của tôi đã ổn định, không cần kiêng dè cậu nữa. Nếu cậu còn không biết điều, đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội!”
"Tôi ghi nhớ lời ông nói rồi. Ông còn muốn nói gì nữa không? Nếu không, tôi cúp máy đây!", Tần Kiệt mất hết hứng thú với Ông chủ Tiêu.
Anh có chút không kiên nhẫn.
“Hết rồi. Cậu tự liệu mà làm!”
Cạch~
Điện thoại tắt rồi.
Tay nắm điện thoại của Tần Kiệt đã lặng lẽ cuộn thành nắm đấm.
Anh sống lại lần nữa.
Mối làm ăn đầu tiên là với tên họ Tiêu này.
Vốn tưởng tên họ Tiêu là một đối tác lý tưởng.
Không ngờ rằng anh đã nhìn lầm rồi.
Ông ta chính xác là một tên miệng nam mô nhưng bụng bồ dao găm.
Bây giờ còn đe dọa cả anh nữa.
Coi anh là quả hồng mềm thật, có thể tùy ý nhào nặn sao?
Hừ.
Cứ chờ mà xem.
Bị tên họ Tiêu đe dọa như thế, trong lòng Tần Kiệt nảy ra một ý nghĩ.
Không chỉ đối phó với mỗi Đào Kỳ.
Cũng không thể chỉ có mỗi một đối tác là tên họ Tiêu.
Bắt buộc phải tìm cách khác.
Nhưng đối việc tái chế các sản phẩm phế thải, trên thị trường của thành phố Hán