“Cậu chỉ mong sao chuyện của chúng ta thất bại thôi đúng không?”, Tần Kiệt nhìn bằng nửa con mắt.
“Ha ha, đâu có, tôi còn đang lo không hết đây này, nói mau, rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?”, Trương Lâu béo cười đùa cợt nhả.
“Tìm một công ty môi trường…”
Nghe Tần Kiệt nói như vậy, nhìn chung Trương Lâu béo cũng đã hiểu ra Tần Kiệt muốn làm gì.
Làm như vậy, tương đương với việc bọn họ sẽ bỏ qua tên họ Tiêu, tự do làm một mình.
Lợi nhuận còn nhiều hơn.
Đương nhiên Trương Lâu béo cầu còn không được.
“Sớm nên làm như vậy rồi. Kiệt Tử, cậu yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi! Tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”, Trương Lâu béo tự tin vỗ ngực.
“Đừng có mà nói toác ra như vậy, cậu cứ lặng lẽ mà tìm là được! Hiểu ý của tôi không?”, Tần Kiệt cố ý nhắc nhở, anh không muốn bị rò rỉ tin tức.
“Ừm, tôi hiểu rồi. Vừa hay sáng nay không phải đi học, bây giờ tôi đi ngay đây!”
“Được, tìm được nói với tôi một tiếng!”
“Ok!”
Trương Lâu béo hồ hởi rời đi.
Tần Kiệt đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi thu dọn xong, anh nhận được một cuộc gọi từ Tần Tuyết.
“Còn có 5 ngày nữa là thi rồi, em còn có thời gian gọi điện thoại cho anh sao?”, Tần Kiệt hỏi.
“Làm sao? Em kiểm tra anh một chút không được à? Thành thật khai báo đi, có phải là đang ở chung một chỗ với cô gái nào không?”, âm thanh chất vấn của Tần Tuyết phát ra từ trong điện thoại.
“Đâu có đâu, anh đang đi vệ sinh này, có muốn nghe không?”, Tần Kiệt đùa giỡn nói.
“Anh thật buồn nôn. Quên đi, mặc kệ anh đó. Em cúp máy đây!”
“Đợi đã!”
“Anh có chuyện gì sao?”
“Em gọi điện thoại cho anh, thật là chỉ muốn kiểm tra anh thôi à?”, Tần Kiệt hỏi.
“Bằng không thì sao?”, Tần Tuyết nói.
“…”
Tần Kiệt hết chỗ nói.
“Được rồi, em học đi, đến hôm đó anh đưa em đến chỗ thi!”
“Xì! Cũng không phải thi ở nơi khác, thi tại trường mà, lắm trò như vậy để làm gì? Không có chuyện gì em cúp máy đây!”, Tần Tuyết không để ở trong lòng.
“Ừm, học hành chăm chỉ nhé! Bye Bye!”
“Bye bye!”
Cúp điện thoại xong, Tần Kiệt mỉm cười, lắc lắc đầu, trở lại giường.
Kí túc xá to như thế giờ phút này chỉ có một mình anh.
Tháng sau là tháng sẽ diễn ra kì thi CET-4 và CET-6 được tổ chức mỗi năm một lần.
Khương Tiểu Nha sẽ tham gia kì thi CET-6, bây giờ đã sớm đi học rồi.
Gần đây không biết Vương Tinh bận cái gì, cả ngày không thấy tăm hơi đâu cả.
Còn Trương Lâu béo thì đang đi làm việc giúp anh.
Một mình Tần Kiệt ở trong kí túc xá, trái lại anh có chút không quen.
Anh đành phải gọi điện thoại cho Châu Phàm.
Châu Phàm nói là anh ta đang giải quyết giấy tờ thôi việc, nhưng cấp trên vẫn chưa phê duyệt.
Cấp trên nói rằng anh ta chỉ có thể thôi việc sau khi người kế nhiệm nhận chức.
Tần Kiệt thúc giục cũng không được, đành phải tán gẫu với Châu Phàm một lúc rồi cúp máy.
Nóng vội không làm nên chuyện.
Nên đến, sớm hay muộn gì thì cũng sẽ đến.
Tần Kiệt tự an ủi bản thân, lấy sách tiếng Anh đại học ra chuẩn bị ôn lại bài tập.
Leng keng~
Chuông điện thoại anh đột nhiên vang lên.
Nhìn màn hình hiển thị, anh choáng váng.
Là Ôn Thanh Thanh gọi đến.
Kể từ lần cuối cùng anh giải vây giúp Ôn Thanh Thanh và quen biết cô ở Tiểu Tứ Xuyên, anh đã không liên lạc với cô ấy.
Không ngờ lúc này Ôn Thanh Thanh lại chủ động gọi điện thoại cho anh.
Tần Kiệt do dự không biết có nên nghe máy hay không.
Nếu nghe máy, không biết bên cạnh Ôn Thanh Thanh có ai hay không, ngộ nhỡ có ai, truyền ra, bị Tần Tuyết biết được, không chừng cô ấy sẽ nổi máu ghen.
Nếu không nghe, bình thường ở lớp học môn chung, anh thường xuyên vô tình gặp cô ấy ở cầu thang phòng học, ngẩng đầu gặp cúi đầu cũng gặp, đến lúc đó sẽ có chút khó xử.
Đắn đo nhiều lần, cuối cùng Tần Kiệt vẫn nghe máy.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”, lời nói của Tần Kiệt rất đúng mực, không có gì không ổn cả.
“Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu sao?”, Ôn Thanh Thanh nói trong điện thoại.
“Ách… Khụ Khụ, đương nhiên có thể. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”, Tần Kiệt nói.
Ôn Thanh Thanh: “…”
Tần Kiệt đang luyện nói sao?
“Tối mai là sinh nhật tôi, tôi đặt phòng ở Vọng Tương rồi, cậu có thể đến không?”
“Sinh nhật cậu?”, Tần Kiệt ngẩn ra, trầm mặc không nói gì.
Một cô gái chủ động đề cập chuyện này với anh có ý gì?
Tần Kiệt có chút luống cuống.
Do dự hồi lâu, anh cũng không lên tiếng.
“Nếu không tiện thì cậu không cần đến nữa đâu!