Trong phòng bầu không khí bỗng nhiên căng thẳng, Thái hoàng Thái hậu thu lại nụ cười, thần sắc dần dần trở nên có chút ngưng đọng.
Trần Phụng chờ người hầu hạ lập tức không kêu một tiếng, nơm nớp lo sợ thu đồ đạc lại nối đuôi nhau ra cửa Đông Noãn Các.
Cung nữ bưng trà bánh tiến đến.
Khương Hiến tiếp trong tay, dâng chén trà cho Thái hoàng Thái hậu, ngồi xuống ghế đối diện Thái hoàng Thái hậu.
Thái hoàng Thái hậu bận bịu kéo tay Khương Hiến, trầm giọng nói: "Có phải con ở Trấn Quốc Công bên kia có việc gì hay không?"
Lò sưởi bên trong đốt địa long, tay Thái hoàng Thái hậu lại vì có mồ hôi mà có chút ẩm ướt.
Ngoại tổ mẫu đây là đang lo lắng cho nàng sao?
Khương Hiến rất cảm động, hướng phía Thái hoàng Thái hậu an ủi cười cười, lúc này mới nói: "Quốc công gia bên kia không có việc gì hết ạ.
Bọn họ gọi con trở về, là có chuyện nói cho con, nhưng lại sợ người biết liền tức giận, muốn gạt người, nên tìm cớ gọi con trở về.
Nhưng con nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy chuyện này vẫn nên nói cho người biết mới tốt."
Thái hoàng Thái hậu lập tức có chút nóng nảy.
Trong cung hay ngoài cung, ngoại trừ việc của Khương Hiến khiến cho bà phải sốt ruột ra, bà xưa nay chưa từng cảm thấy còn có việc gì có thể làm cho bà sốt ruột được.
Trực giác của bà cho rằng Khương Hiến đã xảy ra chuyện.
Nhưng bà lại sợ mình mà lo lắng sẽ dọa sợ Khương Hiến, liền cưỡng chế đáy lòng bối rối ha ha cười hai tiếng, nói: "Ta nay tuổi đã cao, có việc gì mà chưa từng thấy qua? Con có việc gì thì cứ nói cho ta biết, không cần lo lắng cho ta, ta chịu được!"
Khương Hiến gật đầu.
Chuyện này nàng căn bản cũng không định giấu diếm ngoại tổ mẫu.
Mà nàng cảm thấy ngoại tổ mẫu biết càng sớm càng tốt.
Miễn cho ai biết được truyền tới cho ngoại tổ mẫu sẽ gặp chuyện bất trắc.
Nàng nắm thật chặt tay Thái hoàng Thái hậu, thấp giọng nói: "Bá phụ gọi con về, là hỏi chuyện con cùng hoàng thượng.
Bá phụ nói, hoàng thượng có sự tình muốn nhờ, đã từng loáng thoáng ý muốn cưới con.
Bá phụ không nguyện ý cho con tiến cung, lại không biết ý của người, còn sợ hoàng thượng vì sợ bá phụ không tận tâm cho viên thuốc an thần, hết lần này tới lần khác việc này lại không tốt cần nên nói rõ, đã không tốt từ chối cũng không tốt, đành phải tránh.."
Thái hoàng Thái hậu lông mày liền nhíu lại.
Bà mặc dù không quản sự, Vương gia lại dựa vào bà mới có thể đứng hàng công khanh nhà.
Chất nhi Vương Đình trung thực trung hậu, đối với bà phá lệ kính trọng, Khương Trấn Nguyên muốn giúp Hoàng Thượng làm việc, dù không cùng bà nói rõ, lại sợ Hoàng Thượng đung đưa trái phải tích uy phía dưới Tào Thái hậu, muốn để bà ra mặt cùng giản vương nói một tiếng, đại biểu tôn thất cho hắn một phần mật chiếu, liền đem chuyện này ám chỉ cho Vương Đình.
Đại sự như thế, Vương Đình tự nhiên là vội vã không nhịn nổi nói cho bà.
Bà không biết ý của giản vương, sợ tùy tiện đánh rắn động cỏ bị Tào Thái hậu phát hiện, liền cho Vương Đình một kiện tín vật, để hắn đem đến ám chỉ cho giản vương.
Ai biết giản vương so với bà còn tích cực hơn, lập tức biết Hoàng Thượng nơi đó cầm đạo mật chiếu thông qua Vương Đình giao cho Khương Trấn Nguyên.
Bà biết Triệu Dực vì tự mình chấp chính chuẩn bị nhốt Tào Thái hậu, ngày đó Vạn Thọ Sơn chỉ sợ là muốn đao quang kiếm ảnh, bà lười đi phản ứng những việc này, cho nên mới quyết định ở lại Từ Ninh cung chờ tin tức, chỗ đó cũng không đi.
Nhưng hôm nay xem ra, Hoàng Thượng còn nghĩ muốn cưới Khương Hiến..
Lúc này nói lời như vậy, coi như hắn là thật tâm hoặc vì trấn an Khương gia cho đường hoàn.
Hoàng Thượng..
Nhưng Khương Trấn Nguyên tại sao muốn gọi Khương Hiến chỉ để nói lời này?
Khương Trấn Nguyên nếu không nguyện ý, liền xem như bận tâm lấy nàng, cũng đều có thể nói khéo trước rồi từ chối a?
Chẳng lẽ trong đó còn có sự tình gì?
Thái hoàng Thái hậu lông mày nhăn chặt hơn, nói: "Hoàng Thượng chỉ sợ là không chỉ nói với bá phụ con muốn cưới con chứ?"
Khương Hiến gật đầu, nói: "Hoàng Thượng nói, con cùng hắn thanh mai trúc mã, thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, rất muốn để lại trong cung.."
Thái hoàng Thái hậu liền có chút không vui.
Khương Hiến giữa tháng không đủ, từ nhỏ đã gầy gò yếu ớt, thật vất vả dưỡng đến mười ba tuổi, mấy tháng trước mới đến tháng ngày, dáng người căn bản không thích hợp sinh dưỡng, trong cung người đều biết bà cố ý muốn đem Khương Hiến lưu đến mười tám tái giá.
Mà Hoàng Thượng đăng cơ đã lâu, một khi tự mình chấp chính, liền muốn mau chóng lập thất, sinh hạ dòng dõi, kéo dài không dứt, kế thừa đại thống.
Không có khả năng đợi đến Khương Hiến mười tám tuổi.
Cho nên mặc kệ Hoàng Thượng cùng Khương Hiến đi được bao gần, bà đều không nghĩ qua tiếp tục để Khương Hiến ở lại trong cung.
Mà lại, Khương Hiến đứa nhỏ này biết nặng nhẹ, Hoàng Thượng như