Triệu Dực đã rất tức giận khi nghe điều này.
Khương Hiến là ai?
Là anh chị em họ hàng gắn kết xương cốt của hắn.
Một giám thừa nhỏ nhoi ở Vạn Thọ Sơn là thứ gì chứ?
Một tên đê tiện chết tiệt.
Tiểu súc sinh.
Nghiền nát hắn ta sẽ làm ô uế chân hắn.
Còn dám đến cáo trạng Khương Hiến?
Chẳng qua hắn dựa vào việc mình là người của Tào Thái hậu thôi.
Hắn không dám đắc tội với Trình Đức Hải, chẳng lẽ ngay cả một thất phẩm giám thừa cũng không dám đắc tội sao.
Sắc mặt Triệu Dực giống như bầu trời tháng sáu, đột nhiên trở nên u ám, khóe miệng nhếch lên muốn gọi người.
Tấn An Hầu Thái Định Trung bước lên mấy bước chặn trước mặt Mẫn Châu, uyển chuyển cười khuyên Triệu Dực: "Hoàng Thượng, Mẫn giám thừa đắc tội quận chúa quả thật là tội không thể tha thứ, nhưng Mẫn giám thừa cũng nói có lý, ngày mai là thọ thần của Thái hậu nương nương, không nên có họa sát thân, không bằng chờ xong thọ thần của Thái hậu nương nương rồi hỏi lại tội cũng không muộn." Ông ta nói xong, còn nháy mắt với Triệu Dực, ra hiệu hắn việc nhỏ không nhịn sẽ bị loạn đại mưu.
Thẩm Bội Văn cũng nháy mắt với Triệu Dực.
Triệu Dực biết rằng những gì họ nói là đúng, nhưng khi hắn nghĩ về những bất bình mà mình đã gánh chịu những năm qua bên Tào Thái hậu, tay hắn nắm chặt thành quyền, hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói: "Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Ngươi nên tự mình đi chuộc tội với gia nam quận chúa đi.
Nếu không, cho dù ngày mai là thọ thần của Thái hậu nương nương, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Dù sao sau khi mọi chuyện xong xuôi, hắn cũng không có ý định giữ Mẫn Châu lại.
Trong trường hợp thất bại, hắn muốn thu thập Mẫn Châu này chỉ sợ không có khả năng.
Mẫn Châu âm thầm khinh bỉ trong lòng.
Vị hoàng đế này lại chịu nhường nhịn nói với hắn, có thể thấy được vị hoàng đế này vô dụng cỡ nào.
Khó trách Trình công công lại không để hắn vào mắt, chỉ toàn tâm toàn ý nịnh bợ Thái hậu nương nương.
Xem ra sau này phải gần gũi với Trình công công hơn mới được.
Nhưng, vị gia nam quận chúa kia tính tình cũng quá lớn rồi, một lời không hợp liền kêu đánh kêu giết, khiến hắn không ngờ tới.
Ngày thường hắn không ít hiếu kính Trình công công, hoàng thượng cũng không truy cứu chuyện này, mời Trình công công ra mặt bỏ qua chuyện này không khó, khó nhất chính là lấy tâm tính Trình công công, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội vơ vét của cải lần này.
Mười phần là sẽ hao tài.
Mẫn Châu quỳ trên mặt đất, cứ tạ ơn lấy lòng nịnh bợ, chỉ khi Triệu Dực lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, hắn lúc này mới rời khỏi Nhân Thọ điện.
Không nghĩ sẽ đụng phải Lưu Tiểu Mãn đang chờ ở bên ngoài để yết kiến Triệu Dực.
Hắn bận bịu kéo Lưu Tiểu Mãn, nói: "Lưu công công, chuyện này tất cả đều là lỗi của ta.
Ta đã lâu không hầu hạ ở lục cung, không biết quy củ, cho nên mới đắc tội với quận chúa bệ hạ.
Hoàng Thượng đã quở trách ta, người liền chừa cho ta một con đường sống, kêu ta đi tạ tội với quận chúa bệ hạ.
Tối nay ta mời khách, để cảm ơn lão ca đã cứu mạng."
Đây là điển hình của kẻ ác cáo trạng trước.
Lưu Tiểu Mãn rất tức giận, lại nghĩ cường long còn không ép được địa đầu xà, vẫn không nên cạch mặt với Mẫn Châu, chỉ đành nói: "Quận chúa nhà chúng ta tính tình thế nào ngươi cũng thấy rồi đấy, nếu nàng đến gặp hoàng thượng hỏi ta, ta chỉ sợ là sẽ mất mạng đi theo quận chúa về Từ Ninh cung.
Ngươi ta đều là nô tài, huynh đệ à thương xót cho ta đi."
Mẫn Châu không còn cách nào khác, đành phải thả Lưu Tiểu Mãn đi gặp Triệu Dực.
Triệu Dực vốn cảm thấy mình ngay cả một ác nô cũng không thể xử trí, trong lòng rất tức giận, khi nhìn thấy Lưu Tiểu Mãn thì vừa thẹn vừa giận, liền xả lên người Lưu Tiểu Mãn: "Mấy tên cẩu nô tài các ngươi sao lại tệ như vậy? Có người làm quận chúa nhà các ngươi tức giận cũng ngăn không được, để các ngươi theo tới đây làm gì?" Hắn nói xong, liền thuận tay cầm ấm trà để trên bàn trà ném về phía Lưu Tiểu Mãn.
Lưu Tiểu Mãn bị xối ngâm trong lá trà.
Cũng may thời tiết có chút lạnh, nước trà kia cũng đã nguội, nếu không chắc mặt đã bị phỏng rồi.
Lưu Tiểu Mãn tiến cung hầu hạ bên cạnh Thái hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu cũng giống như Khương Hiến, đối với người bên cạnh đều rất khoan dung.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bị mất mặt mũi như thế này, nhưng vẫn cố nén cơn xấu hổ giận dữ trong lòng cung kính hành lễ với Triệu Dực rồi lui xuống.
Mẫn Châu rất hả hê khi nhìn thấy Lưu Tiểu Mãn gặp nạn, nhưng ngoài mặt lại đầy sự đồng cảm.
Hắn liền gọi người hầu đi lấy khăn tới lau mặt cho Lưu Tiểu Mãn.
Lưu Tiểu Mãn không có tâm trạng để ý đến Mẫn Châu, hắn nhận lấy chiếc khăn tay của người hầu đưa cho lau mặt đại khái, rồi đi thẳng tới "Thủy Mộc Tự Thân".
Mẫn Châu muốn nhanh chóng thoát khỏi Khương Hiến để hắn dành cả buổi chiều tiếp đãi Phùng Đức Ngọc ở tiền trạm Khôn Ninh