Khương Hiến mặt vô cảm đứng trong khoang thuyền nhìn ra xa bến thuyền Thủy Mộc Tự Thân, hồi lâu vẫn không phản ứng.
Lý Khiêm không biết Khương Hiến đang ở trên thuyền quan sát hắn, hắn vẫn cao giọng nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai phụ trách bên này, ra đây nói chuyện!"
Lễ bộ nhìn Lễ bộ dẫn đầu, Tông Nhân phủ thì nhìn người dẫn đầu, ánh mắt của đám nội thi một là nhìn đám người hầu bên cạnh Mẫn Châu đang hô hào cứu người, hai là nhìn Mẫn Hi đang ngồi liệt trên mặt đất, ai cũng không dám làm chim đầu đàn.
Lý Khiêm thấy Lễ bộ kia là cửu phẩm, Mẫn Hi là bát phẩm, liền chỉ vào Mẫn Hi tra hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Mẫn Hi run rẩy, lúc này mới bình tĩnh lại, nơm nớp lo sợ kêu lên: "Mau, mau cứu người, là giám thừa chúng ta.." Bị người của quận chúa ném xuống hồ, câu này vừa lên miệng liền bị hắn nuốt xuống.
Gia nam quận chúa ngay cả lời nói của hoàng thượng còn không tuân theo, nếu lúc này hắn cứ nắm gia nam quận chúa không buông, lỡ như Mẫn Xuyên sống lại, còn có thể so đo với gia nam quận chúa một, hai câu, nhưng nếu Mẫn Xuyên chết, không danh không lợi không tiền không tài, ai dám vướng vào rắc rối để bênh Mẫn Xuyên chứ!
Trước tiên cứu được Mẫn Xuyên ra cái đã.
"Giám thừa chúng ta rơi xuống nước rồi!" Mẫn Hi nói.
Hắn đang nghĩ nếu Mẫn Xuyên không cứu được, gia nam quận chúa kia chắc chắn sẽ tìm hắn gây sự.
Hắn sợ là ngay cả người giúp cũng không có, nhất thời cảm thấy sợ hãi, giọng nói cũng trở nên nhỏ hơn: "Vị đại nhân này, xin ngài giúp ta cứu người ra.
Giám thừa chúng ta là quản sự Vạn Thọ Sơn, trong cung người rất nhanh sẽ lần lượt tới, không có người chủ sự phải làm sao bây giờ?"
Lý Khiêm có chút kinh ngạc, hắn liếc nhìn mặt hồ, mấy người nhảy xuống đều không thấy đâu.
Tim hắn thắt lại, đang muốn hỏi ai ở dưới nước được lâu nhất, thì trên mặt hồ lộ ra hai cái đầu.
Một người trong đó hét lên: "Không nhìn thấy, không biết người đã chìm đến nơi nào rồi."
Mẫn Hi rùng mình một cái.
Có người trên bờ hô: "Vậy các ngươi mau lên đây.
Nước này rất lạnh, cẩn thận tay chân bị chuột rút.
Người không cứu được, đừng để mình bị cuốn theo."
Có người lo lắng liền nói: "Nhanh, nhanh đi nấu chút canh gừng.
Cầm theo cả chăn nỉ, tìm chỗ đốt miếng lửa rồng để sưởi ấm cơ thể những người xuống nước..
Đừng để bị phong hàn -- Mùa này nếu để mắc bệnh này, sẽ mất mạng đấy."
Trong lúc nói chuyện, lại có người trồi lên khỏi mặt nước.
Nhưng lại giống như cái gáo, một hồi nổi lên, một hồi chìm xuống, lúc có thể nổi lên mặt nước liền khàn giọng hô: "Ai đến phụ một tay với..
Tên này ôm ta không buông..
Ta sắp chìm xuống rồi.."
Vậy là đã tìm được người.
Lập tức có hai, ba người nhảy xuống hồ.
Lý Khiêm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này nếu để xảy ra án mạng thì rất phiền toái.
Hắn đi đến bên bờ cẩn thận quan sát, sẵn sàng ứng cứu bất cứ lúc nào.
Khương Hiến đóng song cửa sổ lại một tiếng két.
Trong khoang thuyền tĩnh mịch, ai cũng không dám lên tiếng.
Lưu Tiểu Mãn trao đổi ánh mắt với 5ình Khách, rón rén tiến lên, thấp giọng thăm dò hỏi: "Quận chúa, Mẫn Xuyên kia.."
Khương Hiến bình thản, nói: "Không phải đã nói rồi sao? Sống hay chết đều là vận mệnh của hắn."
Lưu Tiểu Mãn không dám hỏi nữa.
Sự yên tĩnh trong khoang thuyền càng làm nổi bật tiếng ồn ào náo động trên bến thuyền, tiếng nghị luận cũng nhao nhao truyền vào.
"Nhanh, mau kéo người lên."
"Sao lại rơi xuống hồ? Người hầu của Mẫn giám thừa đang làm gì?"
"Nhanh phủ thêm chăn nỉ vào, canh gừng đâu? Canh gừng chết ở đâu rồi? Lúc cần bọn hắn thì cả đám đều không thấy đâu, lúc không cần bọn hắn thì cả đám đều ở trước mắt."
Lý Khiêm nhìn cả người Mẫn Xuyên ướt đẫm đã hôn mê, khẽ nhíu mày.
Nước này rơi quá kỳ quặc!
Nhiều người như vậy, mà chỉ có Mẫn giám thừa này rơi xuống nước, người bên cạnh đều không sao cả..
Hắn bất động thanh sắc nói: "Mời đại phu chưa? Mẫn giám thừa có nặng lắm không?" Ánh mắt hắn lại nhìn về phía thuyền rồng dừng ở bên bờ.
Nếu không phải được tin chính xác, nói hoàng thượng đã an tọa ở Nhân Thọ điện, hắn còn tưởng rằng Mẫn giám thừa đắc tội hoàng thượng, bị hoàng thượng sai người ném xuống nước.
"Mời đại phu chưa?" Lý Khiêm có chút lơ đãng hỏi: "Mẫn giám thừa sao rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
Có người đang véo người Mẫn Châu, cấp cứu cho hăn, đáp: "Nhìn miệng này chắc thở không nổi rồi."
Đám người vây xem bàn tán ồn ào.
Có người bước nhanh đi tới trước mặt Lý Khiêm, thấp giọng bẩm: "Lý thị vệ, là gia nam quận chúa! Mẫn giám thừa không biết làm sao lại đắc tội gia nam quận chúa, bị người của gia nam quận chúa từ trên thuyền ném xuống hồ.."
Giọng người hồi bẩm không cao không thấp, những người đứng gần Lý Khiêm đều nghe thấy được.
"Sao có thể như vậy?"
"Rốt cuộc có chuyện gì lại đắc tội với quận chúa?"
Có người không biết làm sao, có