Từ phía xa, những đám mây đen ngòm như đoàn quân tinh nhuệ, ồ ạt kéo về thành phố.
Theo hiệu lệnh, chúng nhanh chóng dàn đều ra, che kín cả bầu trời.
Phút chốc, đất trời tối sầm lại.
Mới có ba giờ chiều mà tưởng như đã nhập tối.
Những cơn gió theo đó giật liên hồi, càng lúc càng mạnh.
Cuốn bụi và lá khô ven đường bay mù mịt.
Không khí nhanh chóng trở nên dịu mát, rồi mát lạnh bởi hơi nước trong không khí đang dâng cao.
Càng lúc, đội quân mây đen càng sà xuống sát mặt đất như đang thị uy.
Và rồi, sau một tiếng ầm lớn từ bầu trời vọng xuống, cơn mưa rào đổ sầm sập về mặt đất.
Những giọt nước thi nhau đổ ào ào xuống phía dưới, dày đặc đến khiến đất trời chìm trong màn mưa trắng xóa.
Tầm nhìn thu hẹp về đến chỉ trong vài bước chân.
Nhìn đâu cũng là mưa, là nước mưa, là những khoảng trắng xóa.
Mưa rơi lộp độp xuống tàu lá, rầm rập xuống mái nhà, lách tách vào cửa kính, rào rào xuống mặt đường, rồi òng ọc xuống ống cống.
Khắp nơi toàn là tiếng của cơn mưa.
Người người lao nhanh để tìm chỗ trú ẩn.
Lục Kiều Kiều vừa xuống taxi, nhanh tay dùng túi xách phủ đầu chạy vào trong sảnh khách sạn.
Ngước nhìn lên đồng hồ trên tay, cô thở phào nhẹ một hơi.
Bởi vì hôm nay, cô có hẹn với em gái là Lục Mộng Kỳ.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Mộng Kỳ thân thể ốm yếu, hay bệnh vặt nên Lục Mộng Kỳ luôn được bố mẹ cưng chiều hơn, nhưng cũng không vì lý do đố mà Lục Kiều Kiều đâm ra ghét bỏ người em gái này, cô ngược lại rất yêu quý, luôn săn sóc Lục Mộng Kỳ, chỉ cần thứ mà em gái muốn, cô đều nhường cho em.
Lục Mộng Kỳ lớn lên rất xinh đẹp, dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu, thành tích học tập cũng tốt, nói chung là một thiếu nữ hoàn hảo, ai nhìn vào cũng muốn sủng nịnh cô ấy như công chúa.
Lục Kiều Kiều rất yêu thương đứa em gái này.
Mấy hôm trước Lục Mộng Kỳ có hẹn cô đi ăn tối ở nhà hàng của một khách sạn.
Chính là khách sạn mà cô đang đứng đây.
Lục Kiều Kiều cũng không biết, vì sao lại là ở khách sạn, nếu đi ăn, thì có rất nhiều hàng quán khác để lựa chọn.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cần đó là ý muốn của em gái, cô đều sẽ thuận theo.
Lục Kiều Kiều thong thả bước vào quầy tiếp tân, cô đưa số thẻ phòng cho mấy cô tiếp tân ở đó hỏi đường đi.
Nhận được câu trả lời, cô vui vẻ đến điểm hẹn.
Không thể để em gái đợi lâu được.
Đi vào bên trong, Lục Kiều Kiều phát hiện còn có đôi giày của một người khác.
Đây vốn là bữa tối chỉ có hai chị em, không lẽ Lục Mộng Kỳ còn mời thêm bạn?
Lục Kiều Kiều tò mò, nhón từng bước đi vào.
Bởi vì cô không muốn gây ra tiếng động làm phiền em gái, ngộ nhỡ em ấy đang ngủ thì sao.
Đứng trước cửa một căn phòng, cửa mở he hé, Lục Kiều Kiều vừa định vươn tay mở ra.
Bên trong liền phát ra những cỗ âm thanh khiến người ta xấu hổ.
Qua khe hở, Lục Kiều Kiều đưa mắt nhìn vào bên trong.
Là một nam một nữ đang cùng lăn lộn trên chiếc giường rộng.
Bất ngờ hai người đó lại là Lục Mộng Kỳ và vị hôn phu của cô - Dương Nhất Hàn?
Lục Kiều Kiều hoảng hốt vội bịt chặt miệng mình lại để không thốt ra tiếng động cả kinh.
Cô quỳ gục xuống dưới sàn nhà, ánh mắt trợn ngược lên kinh ngạc.
Cố gắng kìm lại nhưng cả thân thể đều run rẩy cả lên.
Hốc mắt nóng râm ran, từng giọt nước tràn lan trên gương mặt trắng nõn.
Bàn tay run rẩy vịn lấy bức tường cố vực dậy đứng vững.
Vừa định rời đi, bên trong phát ra tiếng trò chuyện của hai người.
" Hàn ca ca ~ anh là vị