Lục Kiều Kiều sinh ra đã là một cô bé mạnh mẽ.
Bởi vì, cha mẹ đặt hết tâm tư tình cảm vào em gái nên tính cô từ nhỏ đã tự lập, càng quật cường hơn.
Cô từ nhỏ đã tự mình làm hết mọi việc, học tập, năng khiếu, không cái nào là không xuất sắc.
Chỉ mỗi vẻ ngoài, không xinh cũng không xấu, rất bình thường trong số những người bình thường.
Cô không thể so với vẻ ngoài của Lục Mộng Kỳ được, bởi vì cô đã chân lấm tay bùn từ nhỏ, đã quen với giản dị, rất hiểu chuyện mà chưa từng đòi hỏi bất cứ cái gì với cha mẹ.
Không phải là gia đình không có điều kiện, mà ngược lại mới đúng.
Lục gia cũng gọi là có tiếng trong giới thượng lưu, cha cô là chủ của chuỗi thời trang nổi tiếng, chính là có nhiều tiền, rất nhiều tiền.
Nhưng số tiền kiếm ra cũng chỉ để nuông chiều Lục Mộng Kỳ thành công chúa, còn cô, Lục Kiều Kiều không khác gì cô bé lọ lem.
Nhưng cô cũng không phiền hà chuyện đó, bởi vì Lục Mộng Kỳ từ nhỏ ốm yếu, được quan tâm, yêu quý hơn là phải, cô cũng không có trách cứ gì.
Chính vì như vậy đã rèn luyện ra được tinh cách sắt thép như bây giờ.
Nhưng ngay lúc này, chính Lục Kiều Kiều cũng phải cảm thấy bản thân nhu nhược đến chừng nào, bản thân hi sinh, nhường nhịn nhiều như thế, nhưng đổi lại thì được gì? Bị chính những người mình yêu thương phản bội, còn gì đau đớn hơn.
Những gì cô bỏ ra trước đây, đúng thật không đáng một chút nào.
Phí hoài 22 năm thanh xuân cuộc đời dâng cho kẻ khác, mình thì lại tay trắng.
Không được, Lục Kiều Kiều cô phải quyết tâm vực dậy, không thể bị đánh gục bởi những chuyện không đáng này.
Nhưng vì sao vẫn không ngăn được nước mắt rơi xuống.
Mặn quá.
Cô không phải không vì tên chó má Dương Nhất Hàn kia, bởi vì từ đầu là hắn theo đuổi cô, chứ cô không thèm nhìn hắn một cái, tức ở chỗ là con em khốn nạn kia giả vờ yếu đuối để cướp tất cả mọi thứ của cô.
Nếu cô ta đã thèm muốn thằng hôn phu kia của cô thì cô cũng không thèm, thích thì lấy đi, chị đây ném vào mặt cô.
Lục Kiều Kiều cứ thể đi dưới mưa, gió lạnh buốt da buốt thịt, nhưng cũng không bằng cái lạnh trong tim.
Nếu biết chuyện này, cha mẹ cô có một lần đứng về phía cô?
Đến khi Lục Kiều Kiều về tới nhà, trời cũng chập tối.
Thân thể cô ướt sũng.
Bước vào trong nhà, chờ đợi cô là Lục lão gia - Lục Hải và Lục phu nhân - Lục Chu Mẫn, còn có Lục Mộng Kỳ.
Lục Mộng Kỳ đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đỗi đau lòng, còn Lục phu nhân thì lo lắng, tay vỗ vai an ủi cô ta.
Lục lão gia vẻ mặt cũng rất căng thẳng, đi đi lại lại trong nhà.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cả ba người đều cùng lúc ngước nhìn lên, Lục Minh Chu lập tức nhíu mày khi nhìn thấy dáng vẻ của Lục Kiều Kiều.
Cơ thể Lục Kiều Kiều không chỗ nào không ướt, mái tóc cũng bị ngấm nước mưa mà xuề xòa, dáng vẻ dơ hài rất không thuận mắt.
Lục Hải quát lớn: " Lục Kiều Kiều, con xem đã là mấy giờ rồi mà bây giờ mới về hả? còn nữa, dáng vẻ nhếch nhác này là sao, mưa lớn như thế cũng không biết đường mà tìm chỗ trú à? "
Lúc nào cũng thế, luôn luôn là như thế, không một lời hỏi han rằng mắc mưa có lạnh, có mệt không, mà chưa bước chân được mấy bước đã quát mắng như thế, nếu đó là Lục Mộng Kỳ, chắc chắn là được hai người họ lo lắng đưa tận vào giường săn sóc rồi.
Nhiều lúc, Lục Kiều Kiều cũng tự hỏi, rốt