Suốt cả bữa ăn, Mộ Tư Thần không hề động đũa mà anh chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ăn một cách từ tốn ở bên cạnh.
Thấy anh vẫn chưa dùng món, người nhà Lục gia đâm ra lo lắng toát ra mồ hôi lạnh.
" Mộ tổng, không hợp khẩu vị của ngài sao? " Lục Hải lúng túng trước tình thế khó xử này.
Cảm thấy bản thân như bị làm phiền, Mộ Tư Thần tỏ rõ thái độ khó chịu ra mặt, nhìn thấy rõ khí tức tỏa ra xung quanh một mảng màu đen sì, Lục Hải tự động khóa miệng, không nói thêm câu nào nữa.
" Ngon không? "
Lục Kiều Kiều quay sang, ngón tay chỉ vào bản thân, đôi mắt tròn lên, miệng vẫn đang nhai thức ăn, ám thị " Anh đang hỏi tôi sao? "
Lục Kiều Kiều nhanh chóng nuốt thức ăn xuống, lấy giấy lau miệng: " Không bằng thím Lý nấu, nhưng bọn họ có công chuẩn bị, chả nhẽ mình lại không ăn? "
" Đút cho anh.
"
" Hả, nhưng anh cũng có đũa mà! " Lục Kiều Kiều khó hiểu nghiêng đầu.
Nhưng Lục Mộng Kỳ lại tinh ý hiểu ngay, cô ta nhanh chóng dùng đũa của mình gắp lên miếng thịt đưa tới trước anh, mỉm cười dịu dàng, dáng vẻ săn sóc: " Anh Tư Thần, món thịt này là tự em làm đó, anh ăn thử đi! "
Mộ Tư Thần cau mày: " Bẩn.
"
" Phụt.
" thấy mọi người xung quanh nhìn mình, Lục Kiều Kiều khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh: " Khụ, tôi không cố ý cười đâu.
"
Mặt Lục Mộng Kỳ đỏ như trái ớt, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Mộ Tư Thần vậy mà không cho cô chút mặt mũi nào, thẳng tay hạ nhục cô như vậy.
Chê cô bẩn? Trước đây chưa từng có ai nói với Lục Mộng Kỳ cô như vậy.
" Em đút cho anh! " Mộ Tư Thần vẫn mặt dày không chịu từ bỏ nói Lục Kiều Kiều đút cho.
" Không sợ bẩn? "
" Nếu là em thì không! " Mộ Tư Thần kiên định, lời nói chắc như đinh đóng cột.
Lục Kiều Kiều thở dài đầy bất lực, đành miễn cưỡng gắp cho anh ăn.
Hàn động này của hai người trực tiếp tát thẳng mặt Lục Mộng Kỳ một cái đau điếng.
Mộ Tư Thần vừa chê cô bẩn thỉu khi cô có ý định gắp cho anh, ấy vậy mà một hai lại đòi Lục Kiều Kiều gắp cho ăn.
Lục Mộng Kỳ đố kỵ muốn phát điên lên.
Vì sao lại dành cho Lục Kiều Kiều những đặc quyền đặc biệt như thế? Vì sao không thèm nhìn đến Lục Mộng Kỳ cô đến một cái? Vì sao tuyệt tình đến thẳng tay cắt đứt không cho cô bất cứ cơ hội nào? Mộ Tư Thần có còn là đàn ông không vậy?
Lục Mộng Kỳ tức muốn bật khóc.
Gương mặt Lục Mộng Kỳ nóng bừng, khí tràng tắc nghẹn tại cuống họng, biểu cảm méo mó.
Từ phẫn nộ, giận dữ, đến đố kỵ muốn phát điên, lần đầu tiên Lục Mộng Kỳ cảm thấy không kiềm chế nổi nữa.
Móng tay sắc nhịn vô thức xuyên thẳng vào lớp da mềm mại khiến nó ứa máu ra, Lục Mộng Kỳ đau đớn rên rỉ: " Hức.
"
" Kỳ Kỳ, con có sao không? Sao đột nhiên tay lại chảy máu thế này? Đi, chúng ta về phòng, mẹ sơ cứu cho con! "
" Hức, anh Tư Thần, em đau quá....!" Hướng đôi mắt rưng rưng bề phía Mộ Tư Thần, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống trên má Lục Mộng Kỳ.
Lục Kiều Kiều phải choáng ngợp trước diễn xuất này của Lục Mộng Kỳ, tình thế nào rồi mà đầu óc cô ta vẫn không quên phải quyến rũ đàn ông trước.
Còn Mộ Tư Thần vẫn vô cảm, trừng mắt nhìn.
Ngay lúc đó, từ bên ngoài, giọng nói quen thuộc vang lên: " Kỳ Kỳ! "
Lục Mộng Kỳ giật mình, đó là Dương Nhất Hàn.
" Tại sao sau khi hôn lễ cử hành xong em