" Mộ Tư Thần, anh có cảm thấy Lục Mộng Kỳ rất xinh đẹp, rất đáng yêu, khiến người khác muốn tiến gần để cưng chiều không? " Lục Kiều Kiều nằm bò trên giường, đôi chân thon dài đung đưa, thuận tiện lại nhón thêm một miếng bánh bỏ vào miệng.
" Tôi còn không nhìn ra dã tâm của cô ta? " Mộ Tư Thần tập trung vào chiếc máy tính trên bàn nhưng cũng không quên trả lời cô.
" Quả nhiên là người thông minh nên sớm nhìn ra nhỉ, haizz nếu tôi có tài quan sát như anh thì đã không bị lừa suốt nhiều năm qua rồi! "
" Em không ngốc.
" lời nói kiên định nhưng có vẻ nói sai thời điểm rồi.
Mộ Tư Thần không những có cái đầu lạnh mà trái tim cũng lạnh.
Đây thì được gọi là lời động viên gì chứ, đến Lục Kiều Kiều cô còn phải nói giảm nói tránh đi cái từ đó rồi, vậy mà anh lại an ủi cái kiểu đó.
Lục Kiều Kiều xoay lưng về phía anh, buồn bực mở miệng: " Vâng, vâng, cảm ơn lời động viên của anh Mộ! "
Các khớp ngón tay Mộ Tư Thần khựng lại, xoay cái đầu như khúc gỗ về phía cô, khó hiểu nhìn người phụ nữ đến cả mặt mình cũng không thèm nhìn nữa.
Mộ Tư Thần như rơi vào trầm tư, không biết mình đã nói gì sai mà cô lại tự dưng giận dỗi như thế, anh đây là đang an ủi cô mà.
Vẻ mặt Mộ Tư Thần căng thẳng, lại trông hệt như máy móc được lập trình sẵn: " Em giận tôi à? "
" Đâu có a, anh an ủi tôi thì tôi phải vui chứ! " Lục Kiều Kiều dù trả lời lại nhưng tâm cô vẫn hướng vào bức tường.
Mộ Tư Thần vẫn ngờ vực hỏi lại: " Em thật sự không giận? "
" Anh Mộ, tôi đã khỏi và xuất viện từ lâu rồi, chắc anh không cần phải làm việc ở đây canh chừng tôi nữa đâu! "
Quả nhiên là giận rồi.
Gọi anh Mộ, còn đuổi khéo anh đi như vậy.
Mặt Mộ Tư Thần không biểu cảm nhưng trong lòng hoang mang đến cùng cực rồi, anh chưa từng biết cách an ủi người khác, cũng không biết làm sao để dỗ dành người đang giận dỗi nữa.
Mộ Tư Thần gập máy tính lại, đi đến bên giường, nơi Lục Kiều Kiều đang nằm.
" Nếu tôi nói gì sai thì tôi xin lỗi, đừng ngó lơ tôi! " Mộ Tư Thần hôn nhẹ lên mái tóc bóng mượt của cô.
Đối diện với anh vẫn là tấm lưng lạnh lẽo của Lục Kiều Kiều, nhưng thực sự khi biết Mộ Tư Thần hôn lên tóc mình, Lục Kiều Kiều rùng mình da thịt, gương mặt đỏ lựng, đầu xì khói bốc hơi lên nóng ran.
" Kiều Kiều? " thanh âm của anh trầm bổng gọi tên cô, ngược lại nghe rất hay, chỉ chút giọng nói này đã thâm nhập sâu hẳn vào tâm trí Lục Kiều Kiều.
Lại gọi tên cô lần nữa: " Kiều Kiều.
"
Lục Kiều Kiều mím môi ngồi bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để lấy hai tay bịt miệng anh lại, thế nhưng lại bị anh phản ngược lại, Mộ Tư Thần hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô, ánh mắt cuối cùng cũng thay đổi, mang theo một chút cảm xúc hối lỗi mà nhìn vào thẳng mắt cô: " Kiều Kiều, xin lỗi! "
" Được rồi, được rồi, em tha thứ, anh đừng nói nữa.
" Lục Kiều Kiều xấu hổ lảng tránh đi ánh mắt của anh.
" Em không nhìn thẳng vào mắt anh, tức là còn giận phải không? "
" Tôi không có, anh đừng nói nữa.
"
" Em không thoải mái sao? "
" Không phải, trời ơi, làm ơn đừng