Lúc Mộ Dịch Kỳ trở về khách sạn, trong phòng đã sớm không còn bóng người.
Anh nhìn cánh cửa mở toang, bên trong đã không còn một ai, cũng may, khi thấy đồ cô thay ra vẫn nằm trên giường, ánh mắt sắp cứng đờ của anh từ từ dịu lại, hít vào một hơi thật sâu.
Anh lấy điện thoại ra, bấm số Hàm Hinh ngay.
Được lắm, không ai nghe máy cả.
Anh lại gọi lần nữa… chuông kêu ba mươi giây, nhưng cô vẫn không nghe.
Anh tức giận ném điện thoại lên giường, chiếc giường có độ đàn hồi rất tốt, điện thoại vừa rơi xuống đã bật lên lại.
Lửa giận trong mắt người đàn ông phun trào, bí mật tích tụ trong tim, cũng dần thiêu đốt thành sức mạnh thủ thế chờ đợi, phẫn nộ trong lòng anh đang không ngừng bốc cháy.
“Người đâu rồi?”
Anh lại cầm điện thoại trong tay, hận không thể cho người ở đầu bên kia một đấm.
Giọng nói của anh cực kỳ thâm trầm pha lẫn sự tức giận.
Đối diện, Diệp Thiếu đang lái xe, nghe thấy giọng điệu tức giận như muốn rách cuống họng này thì lặng lẽ nuốt nước miếng, liếc nhìn người phụ nữ ngồi ghế sau xe, rồi nói với đầu bên kia: “Người đang ở chỗ tôi, hai người phụ nữ này đều nói muốn ra ngoài chơi, nên tôi dẫn họ đi rồi.”
“Giờ cậu đang ở đâu? Mau nói cho tôi biết đi.” Anh vừa xông ra ngoài, vừa nói vào điện thoại.
“Anh nói gì thế? Ai gọi đấy?” Lúc này, Mộ Dịch Kỳ nghe thấy rất rõ là tiếng Đường Tiểu Nhu truyền vào điện thoại, tiếp đó là tiếng cúp máy vô tình.
Anh nhìn màn hình tối đen, ánh mắt hơi ngưng lại, rồi vội vàng gọi lại lần nữa, nhưng sau đó, bất luận là gọi cho ai trong ba người này, cũng đều ở trạng thái tắt máy.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Shit!” Anh thấp giọng chửi thề, lần này điện thoại trong tay anh lại bị nắm chặt, suýt vỡ vụn.
Bên đó thì trời mưa âm u, còn bên đây thì trời trong nắng ráo.
Đường Tiểu Nhu cười lớn, bỏ điện thoại hai người vào túi xách: “Hàm Hinh, cậu phải nhớ kỹ lời tớ, hôm nay cứ để anh ta tự tìm, để xem anh ta có bao nhiêu thành ý.”
Hàm Hinh tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, đây là quyết định của Đường Tiểu Nhu, chứ không phải cô, đến khi Mộ Dịch Kỳ trách tội, tuyệt đối không được nói do cô làm đấy, cũng không biết người đàn ông kia có sốt ruột không nữa?
Diệp Thiếu ngồi trên ghế lái, cũng hơi lo lắng nói: “Em đấy, anh nói cho em biết, Mộ Dịch Kỳ không phải người dễ trêu đâu, nếu để cậu ấy biết đây là chủ ý của em, cậu ấy sẽ không tha cho em đâu.”
Đường Tiểu Nhu không hề sợ hãi, chỉ cười nói: “Vâng, đến lúc đó anh nhất định phải giúp em giữ anh ta lại, đúng rồi, Hàm Hinh cậu cũng thế, tớ làm thế là vì cậu đó, tớ mặc kệ, tớ chỉ là người góp phần thôi.”
Hàm Hinh cạn lời, được lắm, cậu phủi sạch hết trách nhiệm luôn rồi.
“Nếu anh ấy giận dữ trách tội tớ thì sao?” Hàm Hinh càng lo lắng dáng vẻ anh nổi giận, chắc chắn cô không thể tưởng tượng được hậu quả.
Trước giờ khi phụ nữ ra ngoài, ngoài việc ăn thì chỉ có một chữ - mua.
Họ luôn cảm thấy tủ đồ của mình thiếu một món đồ, luôn thấy mình có thể gầy hơn, mặc đồ số nhỏ hơn.
“Anh đi phía sau xách đồ giúp tụi em được không?”
Diệp Thiếu vốn định từ chối, ai ngờ Đường Tiểu Nhu đã hạ lệnh bắt buộc: “Nếu không thì tối nay chúng ta cũng học theo họ, để xem cảm giác chia phòng ngủ như thế nào?”
Đây chẳng phải muốn lấy mạng anh à?
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cô, anh không còn cách nào lay chuyển cô được, đành phải lặng lẽ đi theo sau.
“Hàm Hinh, cậu chọn giúp tớ mấy bộ mùa xuân đi, sắp chuyển mùa rồi, haizz, thời gian trôi nhanh thật.”
Đường Tiểu Nhu vừa nói, vừa kéo Hàm Hinh đi vào một cửa hàng quần áo rồi, lúc bước vào, nhân viên trong tiệm rất nhiệt tình, bởi vì người đàn ông phía sau cũng theo vào, khuôn mặt điển trai đó thu hút rất nhiều nhân viên nữ tới gần.
“Chào chị, xin hỏi chị cần mẫu nào ạ?”
Nhân viên rất nhiệt tình đi tới chào hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Thiếu ở phía sau, rồi mím môi xấu hổ, ngón tay căng thẳng quấn vào