Hàm Hinh yên lặng nhìn hai người trẻ tuổi đang đùa giỡn người ta chạy vòng vòng này, cô chỉ thấy buồn cười, nhưng ngẫm lại, với cá tính của Đường Tiểu Nhu thì chỉ có kẻ mưu ma chước quỷ to gan như Diệp Thiếu, cô mới không dám trêu vào mà thôi, chứ đừng ai hy vọng mình dễ chịu.
Tất cả mọi người đều trừng mắt thật to, nhìn vào phòng thử quần áo mà không thể tin nổi, vừa rồi hai người đều đi vào, mà đó còn là anh trai em gái đấy.
Âm thanh kỳ lạ ngượng ngùng khẽ vang lên, ánh mắt mọi người lại thay đổi lần nữa.
"Anh làm gì thế hả? Đi ra ngoài!"
Đường Tiểu Nhu cũng không muốn để anh nổi thú tính ở đây, nhiều người nhìn như vậy, anh không biết ngại à?
"Anh trai giúp em gái thay quần áo có gì mà lạ chứ?"
Diệp Thiếu nhếch môi cười khẩy, anh nói với cô, rõ ràng là đang chế nhạo cách xưng hô mà Đường Tiểu Nhu đã nói với mấy nhân viên phục vụ nọ.
"Hừ, anh nói xấu em hả, mấy phụ nữ kia nhìn ngon lành quá mà lại bị em quấy rầy, là ý này sao?"
Đọc FULL bộ truyện.
Tiếng hai người nói chuyện ở trong phòng thử đồ, nhưng ở bên ngoài mọi người lại đều nghe thấy rõ.
Phía trên không có tấm che, trống hoắc như vậy nên âm thanh cũng được vang vọng rõ ràng vào tai những người khác, ai cũng lộ rõ vẻ khó xử.
Trời ơi, lại là một tên biến thái!
Nhưng mà, sao biến thái đều đẹp trai vậy nhỉ!
"Đâu, anh không có ý này, anh chỉ muốn thay quần áo cho em thôi."
Anh vụng về lấy quần áo ở trên kệ đồ xuống, ra lệnh cho cô cởi.
Đường Tiểu Nhu mắc cỡ muốn chết, không biết người bên ngoài kia đang sỉ nhục hai người họ thế nào đâu, có lẽ sẽ bảo họ loạn luân nữa đấy, cô chỉ nói đùa thôi mà, sao mà biết tên này lại hăng hái đến thế.
Hàm Hinh ở bên ngoài cũng không nhịn được phải đỡ trán, ánh mắt của mấy nhân viên phục vụ liên tục thay đổi theo từng tiếng thì thầm hừ hừ khe khẽ.
Cửa hàng bán quần áo này cũng là một shop hàng hiệu cao cấp, khách khứa đến đây chắc chắn cũng không thể tầm thường, người vào cửa hàng đều xinh đẹp gọn gàng, vô cùng có thể diện.
Không biết hai người kia còn định làm loạn đến bao giờ, đang là ban ngày ban mặt mà cũng thẳng thừng quá.
Hàm Hinh định ra ngoài đi dạo, nhỡ mấy cảnh tượng không tốt này lại ảnh hưởng xấu đến bảo bối, khi đi ra, vô tình cô nhìn thấy một cửa hàng trẻ em, giờ cô đang mang thai cho nên vô hình trung cô luôn thấy mẫn cảm với những đồ dùng cho con nít.
Lúc bước vào cửa hàng trẻ em này, quả nhiên tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn nhiều.
"Chào cô, cô mua quần áo để tặng cho em bé phải không?" Nhân viên phục vụ vừa nhìn thấy Hàm Hinh thì đoán chắc, trông Hàm Hinh hoàn toàn không giống một phụ nữ có thai.
Nhưng khi nghe thấy câu nói đó, ánh mắt của người kia hơi sững lại, chẳng lẽ trông cô không giống như người đã kết hôn à?
Có điều nên khiêm tốn, thôi thì cứ khiêm tốn tiếp đi, Hàm Hinh gật đầu, cười cười.
"Ừ, tôi tặng cho bạn, không biết ở chỗ các cô có quần áo cho em bé mới sinh mặc được không?"
Quả nhiên nhân viên phục vụ ở cửa hàng trẻ em không thể so sánh với nhân viên của cửa hàng bình thường, dù là cách nói chuyện cho đến ngôn ngữ, điệu cười, họ đều dịu dàng đến mưc khiên cho Hàm Hinh phải giật mình.
Cô cũng không dám nói to quá, chỉ sợ sẽ quấy nhiều đến ai, giống như thể có một em bé đang ngủ trong tay mình, khiến cho cô bất giác phải hạ thấp giọng xuống.
"Là bé trai hay bé gái ạ?" Nhân viên phục vụ hỏi.
Bé trai...
Bé gái...
Cô cũng không biết thật.
Nên mua cho bé trai hay lâ bé gái đây?
"Cô à, cô có muốn hỏi thử xem sao không?" Nhân viên phục vụ nở nụ cười nhẹ nhàng, nhắc nhở.
Dù sao