“Không phải hôm qua đã nói rồi sao? Không có chuyện gì thì không cần liên lạc với tôi.”
Hàm Hinh vừa tắm xong thì nghe thấy chuông điện thoại reo. Cô thậm chí không kịp mặc đồ, tùy tiện quấn khăn tắm quanh người, lộ ra hai bắp đùi trắng nõn, vội vã chạy ra bắt máy.
Lần này, giống như định luật Murphy, thực sự là anh ta gọi.
Càng lo lắng điều gì, điều đó càng dễ xảy ra.
“Được, vậy em ra đây, chúng ta gặp nhau đi.” Giọng nói trong điện thoại lạnh lùng và kiêu ngạo.
“Không được.” Hàm Hinh quyết đoán cự tuyệt, đã trễ như vậy rồi, còn gặp cái gì nữa chứ, mà có là ban ngày đi nữa thì cô cũng sẽ không đi đâu.
“Vậy em cũng không quản được đâu.” Lộ Thần Tường lạnh lùng nói.
Trên người Hàm Hinh vẫn còn ướt đầy nước, từng giọt trượt xuống cổ cô, xương quai xanh trắng trẻo, hõm nhẹ theo từng hơi thở, khuôn ngực run lên bởi hơi lạnh len vào cơ thể.
Cô kéo kéo chiếc khăn tắm, có chút khó chịu khi nghe mấy lời Lộ Thần Tường nói: “Đúng, tôi không quản nổi, cũng không muốn quản. Vậy sau này anh bớt gọi cho tôi đi, được không hả?”
Hại cô lúc nào cũng cảm thấy lo sợ.
“Không được.” Giọng điệu đầu dây bên kia lạnh lùng, trực tiếp chặn lời cô.
Hàm Hinh chớp mắt thật sâu, rồi trừng lên: "Vậy sau này anh định tối nào cũng gọi cho tôi sao?"
“Không đến nỗi vậy, chỉ là tạm thế thôi, về lâu dài thì…đây không phải là điều anh muốn.”
Câu nói giống như đã được cân nhắc rất kỹ càng.
Giọng điệu của anh ta vô cùng khinh thường, hình như việc anh ta làm bây giờ cũng kinh tởm như chính điều đang nói.
Hàm Hinh không hiểu tại sao tối nào hắn cũng gọi điện cho cô. Hai người cũng chẳng có gì để mà nói với nhau cả, cứ ngây người suốt mười mấy hai mấy phút như vậy đã lãng phí tiền điện thoại mà lại còn vô cùng gượng gạo nữa.
“Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi sớm, nếu thật sự không có chuyện gì thì tôi cúp đây.”
Nghĩ lại chuyện hôm qua, trong lòng cô đến giờ vẫn còn khó chịu. Hôm nay Mộ Dịch Kỳ xuất hiện ở buổi họp lớp nhưng cô lại không đi.
Vậy bên canh anh còn có ai nữa chứ?
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe rất rõ giọng nói hơi mệt mỏi cùng tiếng thở dài của cô.
“Muốn ngủ à?”
“Ừ, tôi cúp...”
“Để điện thoại trên đầu giường em đi, em ngủ rồi anh sẽ cúp máy.” Anh ta lại lần nữa trực tiếp cắt lời cô.
“Không được, lúc tôi ngủ sao tắt máy được chứ. Đúng rồi, còn phải khóa máy nữa. Trước khi ngủ tôi thường hay khóa máy. Bức xạ không tốt cho sức khỏe.”
Hàm Hinh cố gắng tìm thật nhiều lý do để phản bác lại anh ta.
Thế nhưng người đàn ông ấy vẫn bình thản nói từng câu: “Bây giờ, cài lại điện thoại em ở chế độ tự động khóa lúc 12 giờ đêm. Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi, bức xạ không đủ gây nguy hiểm đâu.”
Hàm Hinh sắp bị bức phát điên lên rồi, cô hận không thể cúp máy ngay lập tức. Thế nhưng giờ cúp ngay thì sau này còn thêm đủ thứ rắc rối lớn nữa, nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định: “Được, tôi ngủ đây.”
Cô không cúp máy, nhưng lại đặt điện thoại ở góc bàn. Yên tĩnh, đủ để nghe thấy tiếng bước chân đi đi lại lại.
Hàm Hinh vào lại phòng tắm, tóc cô vẫn còn ướt, da gà nổi đầy mình.
“Mợ chủ đâu rồi?”
Cứ thế hằm hằm quay trở lại, người đàn ông nhấn ga lên đến 160km/h lao vút về nhà, câu đầu tiên anh ấy hỏi là về mợ chủ đang ở đâu.
Người giúp việc thấy vẻ sốt ruột trên khuôn mặt Mộ Dịch Kỳ, đôi mày u ám và nhíu chặt, người nọ không dám thất lễ chút nào: "Cậu chủ, mợ chủ ở đây."
"Tôi hỏi là ở đâu?"
Anh lạnh lùng quát lớn, sau khi liếc nhìn người giúp việc nọ một cái, anh không muốn dài dòng thêm nữa mà đã bước thẳng lên trên lầu.
Từ bóng lưng cũng có thể nhận ra anh đang vội vàng không kìm nổi.
Mái tóc dài đen nhánh bồng bềnh như tảo đen trải mình nơi biển rộng.
Hàm Hinh chia tóc làm hai nửa để hong khô, một nửa trước ngực, một nửa phía sau.
Nửa bên mặt cô bị khuất sau mái