Nói được làm được?
Nghe thấy câu này, Hàm Hinh lại cười lạnh trong lòng, đúng nhỉ, hay cho câu nói được làm được.
Sự cố chấp của anh khác hẳn người bình thường.
Lúc này đây, Mộ Dịch Kỳ từ từ nghiêng người tới, hai tay anh để hai bên người cô, vầng trán anh tuấn và đôi mắt sáng phóng to cực đại trước mặt Hàm Hinh, ngay cả những lỗ chân lông nhỏ xíu cô cũng nhìn thấy được.
Cô nhận ra người đàn ông ngày đúng là con cưng của Thượng đế, không chỉ có đường nét hoàn hảo, thậm chí anh còn không có lấy một chút tì vết, da trắng như tuyết, trong suốt óng ánh, có lẽ anh cố tình để màu da khỏe mạnh để che giấu màu trắng sáng như tuyết kia.
Đúng là vậy thật, đàn ông thì không thể trắng quá, nếu không sẽ giống với trai bao.
"Nói cho tôi biết, thật hay giả?"
Hàm Hinh nghi ngờ, cái gì mà thật với giả?
Cập nhật sớm nhất tại.
Cô còn chưa kịp thắc mắc thì đã nghe anh giải thích cặn kẽ: "Em mang thai con của tôi thật à?"
Cô chớp mắt, dòng máu trong người như chảy ngược, xộc lên trán, lưng cứng đờ!
Chỉ khoảnh khắc đó thôi, dường như cô nín thở đợi chờ, mãi đến tận khi không thể hít thở nổi, cô mới có thể bình tĩnh lại.
Thở dốc từng hơi, Hàm Hinh nghi ngờ nhìn anh.
Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?
Đáng lẽ không thể phát hiện ra được chứ?
Cô chưa từng nói với ai chuyện này, sao Mộ Dịch Kỳ lại biết được?
Hàm Hinh còn đang suy nghĩ không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu, đôi mày lo âu, bất an và hỗn loạn, Mộ Dịch Kỳ bỗng nhiên ôm lấy cô, sau đó anh cúi xuống hôn lên trán Hàm Hinh: "Đừng lo, là Đường Tiểu Nhu nói."
À! Đúng rồi! Chỉ có Đường Tiểu Nhu biết được chuyện này thôi.
Chết mất, sao cái miệng đó lại không biết giữ bí mật gì hết vậy? Hừ, sau này cô sẽ không nói cho cái đồ miệng rộng kia nữa!
Mộ Dịch Kỳ nhìn thấy cô lúc đầu thì nghi ngờ, sau đó thì ảo não, tiếp theo là nản lòng, đại khái anh cũng có thể hiểu được từng biểu cảm liên tiếp của cô, cô không hề biết Đường Tiểu Nhu đã nói hết mọi điều, cô ta cũng chưa nói trước với cô mà đã công khai hết thảy.
"Em nói cho anh biết, rốt cuộc là thật hay giả? Anh sắp đợi không nổi rồi."
Anh giữ cằm cô lại, đối diện với đôi mắt của cô, Mộ Dịch Kỳ không nhịn được nói.
Hàm Hinh còn có thể nói gì đây? Phủ nhận? Giờ đã quá muộn rồi, có khi còn bị xách đi bệnh viện kiểm tra đấy!
"Ừm, bác sĩ bảo là sáu tuần rồi."
Rốt cuộc cô cũng gật đầu, Mộ Dịch Kỳ mới dần bình tĩnh lại!
"Ư ư ư ư ư!"
Một nụ hôn nóng bỏng kéo dài cứ thế ập đến, nuốt hết tất cả ngọt ngào trong miệng cô vào bụng anh.
Hàm Hinh bị anh hôn đến mức không nói được câu nào, chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ.
Cuối cùng lúc không hô hấp nổi, cô đánh vào ngực người kia mới có thể khiến họ tách nhau ra.
"Mộ Dịch Kỳ, anh làm em ngộp đấy, thế thì bé con cũng mất mất."
"Anh không biết." Người nọ nói rất tự tin, anh lại hôn nhẹ lên môi cô một cái.
Hàm Hinh cảm thấy đôi môi mình như sưng lên đau nhức, cô oán trách nhìn người đàn ông đối diện: "Anh làm gì thì có thể suy nghĩ đến em trước được không? Giờ không nghĩ cho em thì cũng phải nghĩ cho đứa bé, không được à?"
"Sao anh lại không nghĩ được chứ, Hàm Hinh, em nghĩ xem, em có nói hết mọi chuyện với anh không?"
Dù là trách cứ, nhưng trong giọng nói của anh lại không có vẻ trách móc một chút nào, chỉ có vẻ cưng chiều thấy rõ.
Hàm Hinh rụt tay lại, cô không muốn để ý đến anh nữa.
Cô ôm gối, đắm mình trong phiền muộn.
Đều lại Đường Tiểu Nhu cả, chưa gì đã nói ra, một chút bất ngờ cũng không có, hơn nữa người xưa đều nói phải qua ba tháng mới nói được, giờ còn chưa đến một nửa mà đã thông báo rồi, có phải là gấp quá rồi không?!
"Đúng rồi, sao Tiểu Nhu lại nói chuyện này ra?"
Hàm Hinh vẫn thấy nghi ngờ, mặc dù Đường Tiểu Nhu không giữ kín được chuyện gì thật, nhưng cô gái này