Tất cả đều xảy ra quá nhanh!
Ánh mắt của Hàm Hinh căn bản vẫn chưa hoàn hồn lại.
Vì sao một mình như hiện giờ, cả người cô lại bị anh ta đè xuống dưới thân?
Không phải đã nói là đưa rượu sao?
Chẳng lẽ còn muốn đưa cô lên giường?
“Lục Thiên Sơn, anh muốn làm gì?”
“Lần trước không thành, cô cảm thấy sẽ như thế nào? Hả?”
Đọc FULL bộ truyện.
Đôi mắt yêu mị như hồ ly hiện lên một tia hứng thú, đầu ngón tay cố ý cởi áo trên vai cô xuống.
Bả vai trắng tuyết lộ ra xương quai xanh hoàn mĩ tinh xảo, hõm xuống thật sâu, vô cùng…
Anh ta cúi người muốn hôn lên môi cô thì bị cô trốn thoát.
Đầu óc trong một phút kia, Hàm Hinh gần như sắp quên đi bộ dạng ngượng ngùng của mình như thế nào rồi.
Gần như là trong nháy mắt, cô che lấy hai tay, cô cảm giác được quần áo trên người mình đang dần thiếu đi, cô muốn giãy giụa, nhưng đôi chân dài của anh ta đè cô lại, không cách nào thoát được.
“Tôi kết hôn rồi! Đã là vợ của Mộ Dịch Kỳ rồi!”
Tất cả động tác trong nháy mắt bị bầu không khí dập tắt hoàn toàn.
Kích tình bị hoãn lại, chỉ còn đôi mắt không tin một chút nào.
Hàm Hinh cũng chỉ là buộc miệng, không biết mình thế nhưng đã phơi bày bản thân ra!
Nhưng nếu như không nói, lỡ như…
“Con mẹ nó, cô sợ tôi ăn cô như vậy à? Nói dối cũng không đánh trước bản nháp à?”
Ngón tay Lục Thiên Sơn lưu loát kéo cà vạt, ánh mắt miệt thị khinh thường nhìn cô.
Mộ Dịch Kỳ là ai? Sẽ cưới một người phụ nữ bán rượu làm gái trộn lẫn ở nơi phong nguyệt này à?. truyện kiếm hiệp hay
Cứ coi như là anh ta muốn lấy, thì ông cụ Mộ cho dù hai chân đã bước vào trong quan tài rồi cũng sẽ không đồng ý!
Hàm Hinh kéo lại quần áo của mình, thở thật sâu vài cái, giọng nói run rẩy: “Tin hay không tin tùy anh, hôm qua tôi đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn với anh ấy rồi, anh có thể đi hỏi anh ấy.”
“Cô…”
Lục Thiên Sơn nhìn chằm chằm Hàm Hinh, chuẩn bị tiến lên