“Con mẹ nó, cô thật sự kết hôn cùng anh ta à?” Lục Thiên Sơn không dám tin nhìn cô, ánh mắt không tin vừa nãy cũng với ánh mắt bây giờ, hoàn toàn đều là sự kinh ngạc.
“…Ừ.”
“Ầm!”
Phẫn nộ đập vỡ hết tất cả ly thủy tinh, chai rượu Tây tinh xảo kia trong nháy mắt cũng vỡ vụn.
Câu trả lời của cô làm cho anh ta nhìn cô chằm chằm mà khó nén khỏi sự phẫn nộ.
Chất lỏng màu nâu theo sự vỡ vụn mà nhếch nhác chảy xuống, một giọt lại một giọt rơi đầy trên đất, giống như dưới màn đêm, một tia giãy giụa cuối cùng.
Đối với Hàm Hinh mà nói, lúc này, cô cũng là dựa vào hơi thở còn sót lại mà chống đỡ, sự thảm hại đó, cùng với chuyện này mà nói sao mà không giống?
Đọc truyện tại đây.
Kí ức của cô nhớ lại vừa rồi, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như một người ngoài cuộc.
“Cô điên rồi hay sao mà gả cho anh ta? Cô hiểu rõ Mộ Dịch Kỳ không?”
Hai tay Lục Thiên Sơn nắm chặt lấy bả vai của cô, xương khớp kêu rắc rắc cùng với giọng nói vang dội vang lên, ba vai của cô ở trong tay anh ta giống như bị nghiền nát rồi.
“Lục Thiên Sơn, anh buông tay ra trước, tôi sẽ trả lời anh.”
“Hàm Hinh, Mộ Dịch Kỳ anh ta không yêu cô!”
Anh ta không buông tay, ngược lại càng gia tăng khí lực, đem Hàm Hinh đẩy đến bên tường, giọng nói của Thiên Sơn giống như nhũ băng xuyên thủng màng nhĩ của Hàm Hinh.
“Tôi biết, anh buông tay ra đi!”
Sự giãy giụa của cô không thành, bên tai là giọng nói căm phẫn thuộc về Lục Thiên Sơn:
“Cô biết cái rắm! Vừa nãy nhìn thấy người phụ nữ đó không? Một năm trước, người phụ nữ đó vì anh ta mà sẩy thai, là bảo bối mà người đàn ông đó nâng niu trong lòng, bởi vì ông cụ Mộ liều mạng ngăn cản Mộ Dịch Kỳ, tất cả mọi người đều biết, đợi sau khi ông cụ Mộ chết đi thì Mộ Dịch Kỳ sẽ lập tức cưới ngay người phụ nữ đó vào cửa, cô là cái thá gì chứ? Hả?”
Trong nháy mắt Hàm Hinh như quên đi cách giãy giụa…
Gió tối nay rất lạnh, lúc ra ngoài, vẻ mặt không có chút cảm xúc, đều cứng đờ, cái gì cũng