“Đường Tiểu Nhu, cậu nói gì?”
Hàm Hinh không nhịn được cười, cách điện thoại liếc mắt khinh thường.
Cô gái này nghĩ cô như vậy sao?
Trong đầu nghĩ cái gì vậy!
Mặc dù… Hôn nhân không tình yêu này quả thật không đáng để ca tụng, nhưng tình hình trước mắt này, cho dù thế nào cô cũng không thể để lỗ vốn.
Nhà họ Mộ có thể diện, có tiền, thứ cô muốn, thậm chí có thể nói là tất cả phụ nữ mong muốn đều dưới quyền cô, đủ may mắn.
Đường Tiểu Nhu tiếp tục gấp gáp không thôi mà nói: “Hàm Hinh, nếu cậu thật sự thiếu tiền, mình giúp cậu, mình làm thêm, làm xuyên đêm mấy bữa nữa là có thể tích cóp được mà, hay là mình hỏi bà nội xem có thể cho mình vay không nhé? Giải quyết vấn đề này trước đã…”
Đọc truyện tại đây.
Hàm Hinh nghe lời này rất cảm động.
Từ sau khi nhà cô phá sản, bạn bè trước đó gần như đều trốn tránh không thấy đâu hết, hoặc không thì lại nhượng bộ đối phương.
Thấy rõ lòng người bao nhiêu lại nhận rõ ấm lạnh bấy nhiêu.
Chỉ có cô ấy mãi mãi đứng về phía cô, không rời xa không vứt bỏ.
Đời người có thể có một người bạn như vậy, nên biết thoả mãn.
“Đừng, bà nội lớn tuổi rồi, cho dù đưa mình, mình cũng không dùng đâu, là nhà họ Mộ, người mình gả cho là Mộ Dịch Kỳ.”
Hồi lâu sau, cô mới ung dung nói cười một câu, cho dù mang theo sự cay đắng.
“…”
Trong điện thoại, im lặng vài giây.
Sau đó, giọng Đường Tiểu Nhu như sấm đánh bên tai: “Cái gì! Mộ Dịch Kỳ? Mộ Dịch Kỳ người đứng đầu bốn vị thiếu gia?”
“… Ừm, là anh ấy.”
Hàm Hinh lên xe, đi về hướng công ty.
Khiếp sợ đến tột đỉnh, Đường Tiểu Nhu trong điện thoại đã bùng nổ, cách thức nữ hán tử kinh ngạc, đơn giản, thô bạo.
“Mẹ nó, cậu vậy mà lại không nói cho mình, kết hôn khi nào? Lại còn giấu tụi mình!”
Gió nhẹ thổi làn tóc mềm mại của người con gái, tung bay ra ngoài cửa sổ, đường cong khuôn mặt khiến cho người