“Hàm Hinh? 21 tuổi?”
Giám đốc bộ phận nhân sự nhìn cô thật sự, động tác ngón tay luôn vô tình hay cố ý vuốt cằm vài lần.
Giữa chân mày hiện lên vài phần nghi ngờ.
Hiển nhiên với sự xuất hiện của cô vô cùng bất ngờ.
“Ừm, là tôi.”
Dáng vẻ nghiêm túc của cô ngược lại có được một chút sự tán thành của họ.
Nếu đã là người ông cụ Mộ chỉ định đến thì họ cũng không có quyền can thiệp, nhiều lắm thì cũng chỉ có việc tuyên bố với bên ngoài một chút mà thôi.
Rất nhanh, Hàm Hinh được một cô nhân viên dẫn đến tầng cao nhất… Nơi làm việc.
Tim đập vô cùng mạnh, cô cũng rất căng thẳng.
Chuyện này cô không biết Mộ Dịch Kỳ đã biết chưa, có lẽ chưa biết, nếu không tối qua sao lại không nhắc đến chuyện này?
Cửa thang máy mở ra, đưa mắt nhìn một vòng, toàn bộ được thiết kế bằng thuỷ tinh trong suốt, mỗi cánh cửa đều là thuỷ tinh.
Hai bên trống trải, không có chút dư thừa vướng víu, đường nét vẽ phòng làm việc này nhẹ nhàng thanh thoát, thi thoảng có điểm thêm màu xám trên thuỷ tinh, có thể thích hợp phòng trừ một vài vị trí bí mật, thiết kế thành một phái riêng.
Hàm Hinh kinh ngạc thốt lên, cô không ngờ phòng làm việc này lại vắng vẻ đến vậy.
Rất lớn nhưng lại thật sự không có một bóng người.
Không nhiễm một hạt bụi, yên tĩnh đến mức kim châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Đi vào trong, trên hành lang là phản chiếu trong suốt, có thể dễ dàng nhìn thấy toàn cảnh thành phố H phồn hoa, ánh đèn neon lấp lánh.
Không thể không thừa nhận, công ty lớn đúng là công ty lớn, ngay cả phòng làm việc cũng khí thế đến vậy.
Khiêm tốn. Xa hoa.
Lát sau, cuối cùng cô cũng thấy một cái bàn ở nơi không xa, có người ngồi đó.
Bàn được chia ra bên trái và bên phải.
Bên phải trống không.
“Đây là Hàm Hinh, thư ký ông chủ nói.”
Cô nhân viên cười giới thiệu cô với một người đàn ông đeo gọng kính có viền vàng, mặc âu phục màu đen, khuôn mặt sáng sủa,
Hàm