"Bà chủ, rốt cuộc bà chủ cũng đã tới rồi. Nhanh lên, tổng giám đốc sắp bị người ta mang đi rồi."
Hàm Hinh còn chưa đi tới nơi, thậm chí còn chưa nhìn thấy dáng vẻ của người ở trước mắt thì không biết Từ Du lại xuất hiện từ chỗ nào, đẩy đẩy bờ vai của cô, trực tiếp xông thẳng về phía trước.
Bởi vì Hàm Hinh đã đến đây, mà trong miệng của Từ Du vẫn luôn kêu hai chữ "Bà chủ bà chủ", đám người kia ngạc nhiên đến nổi hốt khoảng, không dám tùy tiện tiến lên.
Hàm Hinh cũng thấy bất ngờ, nghe Từ Du gọi mình là bà chủ ở trước mặt nhiều người như vậy, còn mang một bộ dạng vừa vang dội vừa thuận miệng, nhưng mà giờ phút này cũng không để ý được.
"Không phải là anh nói anh ấy đã uống say rồi ư, người đâu rồi?"
Từ Du lập tức trả lời chắc nịch: "Ở bên trong đó, ở bên trong đó."
Mới lúc nãy Mạnh Từ Lan đã đưa tổng giám đốc đi vào rồi.
Đọc truyện tại đây.
Những người xem náo nhiệt ở hai bên tự động tách ra, mở ra một con đường cho hai người bọn họ, hai chữ "bà chủ" thỉnh thoảng lại truyền vào trong lỗ tai của bọn họ.
"Mộ Dịch Kỳ kết hôn rồi à? Sao thư ký của cậu ta vẫn cứ luôn gọi bà chủ vậy chứ."
"Đúng đó, đúng đó, tôi cũng nghe thấy nữa, thật sự gọi là bà chủ."
"....bà chủ gì chứ!!!"
Thế là trong ấn tượng của tất cả mọi người đều nhớ kỹ Hàm Hinh mang dép lê bông vải mà dám đến đây tìm người.
"Có phải là anh ấy đã đi vào nhà vệ sinh rồi không?"
Hàm Hinh nhìn thấy ở đây chính là một phòng bao, lại không có khu nào tách ra, sao mà lại tìm không thấy.
Lúc đó Từ Du còn chưa khôi phục lại thì bóng dáng của hai người bỗng dưng đập vào mí mắt của anh ta.
Mạnh Từ Lan đang đỡ một người đàn ông, cánh tay đang khoác lên trên bả vai của mình, bộ dạng này xuất hiện ở trước mặt của Hàm Hinh, cả hai bên đều thấy ngạc nhiên.
Ánh mắt ngơ ngẩn, không khí giống như là ngưng đọng lại trong nháy mắt này.
Hàm Hinh mấp máy môi, mắt bình tĩnh dừng tại cánh tay của Mộ Dịch Kỳ đang đặt ở trên bả vai của cô ta.
Ngược lại là Mạnh Từ Lan không biết người ở trước mặt là ai, nhưng mà lúc nhìn thấy ánh mắt của Hàm Hinh bình tĩnh lại lạnh lẽo, đáy lòng chẳng biết tại sao lại không có cách nào che giấu được vẽ khẩn trương đột nhiên xuất hiện, sắc mặt cô ta ngưng trọng một chút.
"Cô Mạnh, thật sự cảm ơn cô, tổng giám đốc chúng tôi có bà chủ là được rồi."
Từ Du mở miệng nói, cười cười nhận lấy người đàn ông bên người của cô ta qua.
Ngay từ đầu anh ta đã muốn đoạt lại rồi, bất đắc dĩ sức lực không có bao nhiêu, những người kia chắc chắn là sẽ không đồng ý, cho nên chỉ có thể chờ Hàm Hinh ra tay anh ta mới có thể làm được.
"Cái gì chứ, bà chủ?"
Mạnh Từ Lan kinh ngạc đến tột đỉnh, dường như là trong mắt tràn đầy hoảng loạn.
"Đúng, chính là bà chủ của chúng tôi. Cô Mạnh à, cô nên có chừng mực đi."
"Làm sao có thể được chứ, mấy chục phút trước tôi còn hỏi Mộ Dịch Kỳ, hỏi là anh ấy có bạn gái hay là không, anh ấy nói không có cơ mà."
Hô hấp của Mạnh Từ Lan dồn dập, che lấy trái tim đang nhảy loạn, vẻ mặt mờ mịt, một đôi mắt coi như là thanh tĩnh nhưng lại có tiếng vỡ nát.
Từ Du đã thả cả cái người say mem lên trên người của Hàm Hinh, nói thay cho Hàm Hinh:
"Thì hoàn toàn chính xác là không có bạn gái mà, vợ là vợ chứ, sao có thể gọi là bạn gái được?"
Mạnh Từ Lan đã hoàn toàn cứng đờ, nhìn xem người ở bên cạnh mình đã bị bọn họ đoạt lại, rõ ràng là có tay có thể dành trở về, nhưng mà cô ta không có can đảm đó.
"Không phải, không phải đâu..."
Trong miệng của cô ta cứ luôn tự lẩm bẩm.
Hàm Hinh đỡ Mộ Dịch Kỳ, dường như là sức lực toàn thân đều bị trút hết, vừa ngửi ngửi mùi rượu gay mũi trên người của anh, vừa phải chạm vào quần áo ướt nhẹp trên người anh, vô cùng chật vật.
Mạnh Từ Lan vừa mới bước ra từ sự kinh ngạc, trước tiên thì cô ta tạm không so đo, về rồi lại nói tiếp.
"Bà chủ, có cần tôi giúp không?"
Rốt cuộc Từ Du vẫn thấy lo lắng cho cô, nhưng mà nếu như anh đỡ mà lại rơi vào trong mắt mấy người này thì rất kỳ quái.
Hàm Hinh cắn răng nói: "Không cần đâu."
Bất thình lình, vừa mới nói xong thì người đàn ông ở