“Tối hôm qua người phụ nữ đó là sao?”
Cuối cùng đến lượt của Hàm Hinh chất vấn rồi.
Sáng sớm, hai người mở mắt dậy sớm một cách thần kỳ, tình hình của trận chiến đêm qua không rõ ràng, nhưng chi tiết thì vẫn có thể tìm lại được, chắc là cũng rất kịch liệt.
Hai người cứ như vậy mà nằm ở trên giường nói chuyện.
Nhắc đến tối hôm qua, không biết tại sao mà cả hai đều đã nhất trí tránh đi một số câu hỏi nào đó, chỉ là có những cái, cần hỏi thì vẫn nên hỏi.
Hàm Hinh mở mắt ra, nghiêng người lại đưa lưng về phía anh và nói.
Mộ Dịch Kỳ thì không như vậy, hai tay anh gối sau đầu, ánh mắt nhìn lên trần nhà. Nghe thấy lời của cô, thần sắc anh vẫn bình thường, đôi môi mỏng khẽ nói: “Người không quan trọng."
“Vậy sao?”
Người phụ nữ thầm trợn trắng mắt một cái, trong đầu cô là bộ dạng lúc người con gái đó ôm anh vào hôm qua, cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Người không quan trọng có thể gần với anh, anh tùy tiện như thế sao?
Đột nhiên, đôi con ngươi của người đàn ông chợt sáng lên, cảm xúc bình thản trở nên mãnh liệt: “Giận rồi sao?”
“Không có.” Hàm Hinh lắc đầu.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Thật sự giận rồi?”
Anh lại hỏi.
Lúc này Hàm Hinh quay đầu lại, ánh mắt xa xăm hiện một tia hiềm khích cực độ: “Ôm ôm ấp ấp, hai bên tình nguyện, tôi không quản được, nhưng mà sau này đừng có mong tôi đến mấy cái nơi đó kéo anh ra ngoài nữa.”
Lời nói của Hàm Hinh rõ ràng là rất lạnh nhạt, nhưng không biết tại sao mà sau khi Mộ Dịch Kỳ nghe thấy lời này, khóe môi lại nhếch lên một cách vui vẻ, một tia hài lòng thoải mái chợt nhẹ nhàng thoáng qua đôi mắt sâu thẳm của anh.
Giống như là cái bộ dạng không quan tâm anh này của Hàm Hinh, khiến anh cảm thấy rất vui vậy.
“Không cần phải tức giận, tất cả những cái tôi làm hôm qua, không lẽ còn không thể chứng minh sự thanh bạch của tôi sao?”
Hàm Hinh nhìn ánh mắt quỷ dị của anh, là ý gì?!
Cô cau mày, đưa tay che ngực mình, rồi xoay người lại: “Anh còn nhớ?”
Mộ Dịch Kỳ tiến lại gần, chiếc chăn đang đắp trên cơ thể của hai người, ánh nắng vào sáng sớm tinh mơ bao trùm trên một bên mặt của anh, hơi hơi mờ mờ, dịu dàng đến tận xương: “Em nghĩ sao?”
Miệng của Hàm Hinh há to đến nỗi như có thể nhét vừa cả một cái trứng gà vậy, dưới đáy mắt mang đầy những tia không hiểu, vừa cạn lời, vừa tức giận.
“Anh thử nói lại một lần nữa xem!”
Xấu hổ ở trước mặt nhiều người như vậy, làm chuyện thân mật ở trước mặt nhiều người như vậy, thì ra đều là do anh cô ý, không sợ mất mặt sao?
Nếu như cô biết là do anh cố ý, thì nhất định sẽ không dỗ ngon dỗ ngọt dìu anh về đây, cứ quăng anh ở đó, để mặc cho đám phụ nữ kia ăn sống nuốt tươi anh cho xong.
Một người đàn ông biết rõ bản thân mình vừa đẹp trai lại vừa có tiền, vậy mà còn nửa đêm ra ngoài uống rượu, đáng đời!
Hàm Hinh lúc này mới nhớ ra một câu nói, gừng càng già càng cay, cái củ gừng già hơn cô đến bốn năm năm này, thật đúng là không thể xem thường mà.
Cô quả nhiên là vẫn còn quá trẻ!
Nhìn bộ dạng chấn kinh không nói nên lời của Hàm Hinh, chắc chắn là còn một đống chuyện đang muốn mắng đây, nhưng mà lại không biết nên nói từ đâu, cái miệng nhỏ mấp mấp máy máy, anh đột nhiên cảm thấy cái cảm giác này cũng không hề tệ.
Đột nhiên, cảm giác bên tai ẩm ẩm ướt ướt, anh ngậm lấy dái tai của cô, thanh âm trầm thấp trong trẻo như nước vang lên:
“Bà Mộ, cả đời này em có cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ đằng sau tôi không?”
Câu nói này đã lật ngược tất cả những gì mà Hàm Hinh vừa nghĩ trong đầu.
Trong một khoảnh khắc nào đó, giọng nói mê hoặc đó đã làm rối loạn ý thức của cô.
Làm người phụ nữ đằng sau, là sao...
Cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ đằng sau anh, là sao...
Tất cả là có ý gì...
Ngẩng đầu lên, ngũ quan anh tuấn của anh đầy đặn mà sắc nét, hàng lông mày nhướng lên, nhìn cô mỉm cười gian tà.
Đôi mắt của Hàm Hinh lặng lẽ co rúm lại, hai chân nằm trong chăn chợt cứng đờ, không biết tại sao mà trái tim cô đập với tốc độ rất nhanh, nhưng mà vốn không phải