Dưới sự khuyên bảo của Hàm Hinh, cuối cùng Mộ Dịch Kỳ cũng đồng ý ngày mai trở về thành phố H, tối nay cô muốn mua ít đồ mang về, thật vất vả mới được đến thành phố S, không thể đến vô ích được.
Buổi tối, Mộ Dịch Kỳ lái xe, Hàm Hinh ngồi bên cạnh ghế lái.
Cửa sổ mở ra, cảm giác dạo chơi buổi đêm thật thoải mái, gió mát vù vù sảng khoái hơn rất nhiều so với bình thường.
"Rất lâu rồi không có cảm giác thế này.”
Hàm Hinh không thể không cảm thán, từ khi trong nhà mình phá sản đến nay, cô không biết đi chơi là gì, một mình kiêm nhiều công việc, chỉ ước mỗi ngày có 25 giờ, bây giờ không ngờ còn có thể ngắm bóng đèn neon vào ban đêm, thật sự quá thỏa mãn…
Mộ Dịch Kỳ nhìn bộ dạng vô cùng vui vẻ và nụ cười rạng rỡ của cô, trong lòng cũng dần dễ chịu.
Người phụ nữ vươn một tay ra, nếm thử cảm giác kích thích, gió lạnh mạnh mẽ gào thét xuyên qua mái tóc đen dài của cô, một sợi tóc tinh tế vô tình dính vào môi cô, lúc mỉm cười híp mắt lại giống như trăng lưỡi liềm treo trên cao.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Anh nhịn không được muốn lấy đi sợi tóc kia.
"Đúng rồi, lần trước Tiểu Nhu nói bà nội của cậu ấy muốn đi mua một cái bài vị, cậu ấy tìm mãi cùng không thấy loại mà bà cụ muốn lấy, tôi biết đó là loại nào, Mộ Dịch Kỳ, chúng ta đi chợ đồ cổ đi.”
"Bài... Vị?"
Đây là thứ quái quỷ gì?
Nhìn thấy anh nhíu mày, Hàm Hinh xem thường, nói: "Bài vị này là một cái biểu tượng, là bà nội của tiểu Nhu muốn, cung phụng tổ tông, cũng không có cách nào, tư tưởng một đời của người già đều là như vậy!”
"Mua đồ vật như vậy, không cảm thấy rất không may mắn sao?"
"Mộ Dịch Kỳ, sao anh cũng nghĩ nhiều như vậy? Cũng chỉ là một chiếc bài vị mà thôi, chẳng lẽ điềm xấu ngay lập tức sẽ phủ xuống đầu tôi?”
Mỗi lần cô đến chỗ Đường Tiểu Nhu kiểu gì cũng thấy trong miệng bà nội lải nhải chuyện tấm bài vị kia, cô biết, đó là tấm bài vị bà nội muốn đặt cho ông nội của Tiểu Nhu, còn một mình bà cụ sống ở trên đời, hơn bảy mươi tuổi, đây có lẽ là sự ủy thác duy nhất.
Thành phố hiện đại hóa thay đổi quá nhanh, loại đồ vật này còn rất ít người biết, cho dù mua có lẽ cũng không ai bán, vì vậy cô chỉ muốn thành toàn cho tâm nguyện của bà cụ, để bà yên tâm.
"Tùy em." Mộ Dịch Kỳ từ chối cho bình luận.
Chợ đồ cổ của thành phố S quả nhiên danh bất hư truyền, giống như chọn bán đồ cũ ở nước ngoài, người ở đây rất rắc rối, mọi người từ các nơi đến đây để mua sắm, các loại dồ vật ly kỳ cố quái, cái gì cần đều có.
Hàm Hinh vừa xuống xe, liền chui vào.
"Mộ Dịch Kỳ, anh xem này!”
Người phụ nữ cầm trong tay hai con búp bê cung nữ, đặt chúng lên miệng hôn mỗi con một cái, vô cùng vui vẻ, một giây sau, hai thứ kia liền bị người đàn ông ném trở về, ghét bỏ lườm cô: "Bẩn, nếu tôi còn trông thấy em hôn những thứ này, đứng trách tôi giúp em lau miệng ngay tại chỗ!”
Anh không muốn thỉnh thoảng hôn những vật này!
Hàm Hinh vốn định trêu chọc anh, nghe thấy anh nói điều này, thật sự không thú vị.
"Anh trở về xe đi, tự tôi đi dạo một lát.”
Cô thật sự không muốn để tất cả sự nhiệt huyết trong người bị người này làm hỏng, cô thích những thứ kỳ kỳ quái quái này, và luôn cảm thấy chúng vô cùng thú vị.
Mộ Dịch Kỳ phớt lờ cô, vẫn đi theo phía sau.
"Tìm bài vị, tìm xong trở về."
Anh không muốn lãng phí thời gian trên những đồ vật này.
Có một số việc, có lẽ nên bỏ ra nhiều thời gian để trao đổi hơn.
Lúc này Hàm Hinh hậm hực nhìn anh, trở về trở về trở về! Làm cái gì cũng về sớm một chút, có thấy phiền hay không vậy???
Cũng may, vừa đi được hai ba bước thì nhìn thấy mục tiêu xuất hiện.
"Mộ Dịch Kỳ, mau nhìn."
Trong một quầy hàng của ông cụ đang trưng bày bài vị mà bà nội Đường Tiểu Nhu cần, quả thật là đi mòn gót sắt tìm