Edit: Small
"Sao lại thế này, tại sao Tống Tinh Thần cũng có kết quả xét nghiệm ADN?" Trương tổng hỏi.
Lý tổng nói: "Viện trưởng này tôi biết rất rõ, hắn sẽ không giả bộ,"
"Anh vừa rồi còn nói con dấu của bệnh viện hạng nhất chưa chắc đã phải thật."
"Cái này giống nhau sao, bệnh viện trực thuộc Mộ thị, mới là bệnh viện chân chính xếp hạng nhất của thành phố S."
"Anh là cái đồ cỏ đầu tường*!"
*Cỏ đầu tường: kiểu người thấy bên nào có ưu thế hơn là lại nghiêng về bên đấy
Dưới đài, khách khứa cùng phóng viên cũng đều lâm vào tranh luận.
Âm thanh thảo luận càng lúc càng lớn, thậm chí từ con dấu của 2 bản xét nghiệm ADN, nơi ghi tên, chữ kí tự tay viết, nghiêm túc so sánh......
Các phóng viên lấy ra các chữ ký của các viện trường trước đó, vài người quây thành một chỗ, say mê so sánh phân tích.
Tinh Thần đứng trước bục phát biểu, phong thái cao ngạo, môi cong lên cười.
Dương Như cảm thấy như thế nào, dày vò không?
Một cuộc xét nghiệm ADN đã muốn đẩy cô vào vách núi có ghềnh đá cao, muốn trộn lẫn thật giả*, ly gián cô cùng ông nội, làm tất cả mọi người tin vào lời nói dối của bà ta....
Thư giám định này, cô đã sớm chuẩn bị trước. Hơn nữa, còn chuẩn bị thứ càng thêm bùng nổ mạnh mẽ nữa, thứ đồ vật này để cho Dương Như ở thành phố S như chuột chạy qua đường, tên xấu rõ ràng, để lại tiếng xấu muôn đời.
Lúc trước, cô cảm thấy Tống Húc có thể đưa Dương Như xuống địa ngục, mới không tiết lộ phần này, vì nội dung quá mức bùng nổ, sẽ ảnh hưởng đến xí nghiệp Tống thị.
Cô vì Tống gia suy nghĩ, nhưng là Tống gia không ai đứng ở bên này cô, cho dù cô đã chịu nghi ngờ, ông nội cũng không thể dứt khoát gọn lẹ tin tưởng cô.
Được thôi, nếu mỗi người đều ích kỷ như vậy, tất cả mọi người chỉ lo cho bàn thân. Vậy hãy vén tấm màn cuối cùng lên, để mọi người nhìn rõ, đại gia tộc bậc nhất thành phố S, Tống thị......
Tinh Thần nâng microphone lên, giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ: "Đương nhiên, đó chỉ là một phần xét nghiệm ADN, cũng không thể thuyết phục được mọi người. Tuy rằng phần này của tôi là sự thật, mọi người có thể vẫn còn nghi ngờ. Cho nên, tôi đã chuẩn bị thứ khác....."
Tinh Thần giơ tay.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh Tiểu Đào, ước chừng 50 tuổi, khuôn mặt đã từng trải qua thăng trầm, đeo ba lô lên bục.
Hắn đặt ba lô xuống, lấy ra một chiếc máy chiếu nhỏ cùng laptop, đặt ở trước mặt Tinh Thần.
Vẻ mặt Dương Như dữ tợn nhìn này hết thảy, bà có dự cảm rất mãnh liệt rằng Tống Tinh Thần đang nắm được nhược điểm của bà ta, khiến bà rất khó để thanh minh, đủ để hủy hoại bằng chứng của bà.
Không được, không thể để Tống Tinh Thần thuận lợi phát ra.
Bà vọt lên tới trước bục phát biểu, ngăn cản Tinh Thần, muốn cướp đi laptop trên đó.
Bà mới vừa vọt tới bên bục phát biểu, Dương Như đã bị người đàn ông đứng ở bên người Tinh Thần một quyền đấm mạnh vào mặt.
A...... Bà thảm thiết hét lên một tiếng, trong nháy mắt ngã xuống đất.
Tống Tinh Nguyệt thấy thế, vội vàng chạy tới, nâng Dương Như dậy.
Gương mặt Dương Như vốn đã sưng vù, nay càng sưng to, khóe miệng có vệt máu chảy ra, phong thái tao nhã đoan trang không còn nữa, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
Tinh Thần không chịu ảnh hưởng chút nào, thậm chí không còn liếc nhìn bà ta một cái, nhận lấy máy chiếu, cắm USB cắm vào laptop.
Microphone để ngay vào loa ngoài laptop, âm lượng chỉnh đến lớn nhất.
Trên bục, tường trắng hiện ra hình ảnh rõ nét.
Tiếng của người đàn ông cùng người phụ nữ bao quanh trong đại sảnh, ưʍ.... a...... Kèm với tiếng thở dốc dày nặng dồn dập, hình ảnh vẫn chưa hoàn toàn hiện ra, nhưng dưới bục đều là người trưởng thành, liền biết hình ảnh đang chiếu cái gì.
Hình ảnh hiển hiện ra, ban đêm, ở ven đường nơi dân cư thưa thớt, trên chiếc xe Bentley màu đỏ, một đôi nam nữ đang ở trên xe nồng nhiệt chơi xe chấn.
Cửa sổ xe bọn họ là chỗ lắp thiết bị theo dõi, ngay cả âm thanh cũng được ghi lại rõ ràng, ống kính theo dõi quay thẳng vào mặt hai người.
Đúng là Dương Như cùng Kim Hoa Thanh.
Thoát y, hôn đến quên trời quên đất, tiếng rêи ɾỉ tiếng sau cao hơn tiếng trước......
Trong lúc đó, nghe thấy tiếng Dương Như thở dốc nói: "Hoa Thanh, đừng, bị người khác thấy thì sẽ không ổn."
"Yên tâm, con đường này không có chuyện gì sẽ không có người đến. Bây giờ là nửa đêm, sẽ không có ai thấy."
"Vậy anh đóng cửa sổ xe đi."
"Đóng cửa sổ xe lại, không khí trong xe không thể nào lưu thông, sẽ khó thở. Anh đã sớm muốn làm với em ở trong xe, buổi tối hôm nay, em phải bồi thường anh thật tốt."
"Như, thả lỏng, đừng kẹp, thật chặt, anh sắp ra......"
Chiếc xe