Edit: Mều
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
“Hoa gia này, tôi nói không phải chứ, nhi tử Lưu gia mặc dù tái giá nhưng gia đình hắn trong sạch, hai đứa bé tuổi cũng nhỏ, hiện tại nuôi cũng nuôi quen rồi, hơn nữa Mộc Lan nhà bà…” Bà mối dừng lại một chút: “Nếu nữ nhi nhà bà không phải là nữ anh hùng, Lưu gia cũng sẽ không đồng ý đâu!”
Bà mối “ngừng lại một chút” làm Viên thị có chút lúng túng nhưng tính cách bà ấy hiền lành, nói thẳng ra chính là nhu nhược, không cãi lại cũng không có thẹn quá hóa giận, ngược lại còn phụ họa:
“Bà nói đúng lắm, Lưu gia này nghe cũng không tồi, nhưng…”
“Nhưng mà sao? Cho dù Mộc Lan từng làm nữ tướng quân trong quân doanh nhưng chuyện như thành thân này cũng phải giống người bình thường thôi.
Nàng đã hơn ba mươi rồi, bây giờ không tìm chỗ chung thân, sau này chẳng phải đến người lo ma chay cũng không có?”
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà…”
“Nhưng mà cuối cùng có được hay không, cũng phải đi xem mới biết.”
Trong rèm sau nhà truyền đến một giọng nói từ tính dễ nghe.
Rèm cửa được chế từ vải bố bị vén lên cùng lúc với giọng nói trầm thấp kia, một người mặc quần dài đi giày bó, eo buộc dây, đầu đội mũ da nam tử Tiên Ti rũ đến vai đi ra.
“Sao con lại ra đây!” Viên thị lấy làm kinh hãi, mắt không biết nhìn về hướng nào mới tốt.
Bà mối quen làm mối ở nông thôn, nhìn thấy một thân trang phục của nam nhân này cũng biết là người Tiên Ti.
Ở Bắc Ngụy, chỉ có người Hồ mặc áo vạt trái còn người Hán mặc áo vạt phải(1), vừa nhìn bà ta đã biết.
Có thể đội mũ da thì địa vị không thấp, cho dù người Hán có “chạy theo trào lưu” cũng sẽ không đội cái này, bà hoảng sợ nhanh chóng đứng dậy, cung kính hành lễ với hắn.
(1)Áo vạt trái là kiểu áo của dân tộc thiểu số với vạt trái được giấu vào trong còn vạt phải thắt ở đai bên nách trái; áo vạt phải là trang phục người Hán, cách mặc ngược lại so với áo vạt trái.
Nơi này là nông thôn Lương Quận ở Ngu Thành, không phải Vương đô Bình Thành, cũng không phải mấy châu phủ tích trữ binh khí ở phía Bắc, hiếm khi thấy người Tiên Ti nên khi Hoa gia mới chuyển từ Sóc Phương đến đây đã gây chấn động một thời gian.
Tới bây giờ mới gặp được một nam tử Tiên Ti, đương nhiên là phải nhìn lâu hơn một chút.
“Việc thành thân của đường muội sao có thể tùy tiện quyết định như vậy được! Nàng chinh chiến mười hai năm, từ chối không nhận làm quan lớn, lẽ nào trở về lại bị kết duyên tùy tiện như vậy sao?” Mục Lan chớp mắt vài cái với Viên thị, hất cằm lên bảo với bà mối: “Ngươi đi trước dẫn đường, ta đến chỗ Lưu gia nhìn một chút, nếu như được, chúng ta sẽ bàn tiếp, còn nếu không thì miễn đi.”
“Nhưng… nhưng làm gì có huynh đệ nhà gái nào đến xem mắt nhà trai…” Bà mối kia nhíu mày, không biết nên nói gì cho phải.
Trước đây đã nghe nói Hoa Mộc Lan này có một đường huynh Tiên Ti cực kỳ lợi hại, mắng chạy không ít bà mối, bây giờ vừa thấy thì lớn lên cũng không phải hung ác mà sao khí thế quanh thân lại dọa người như vậy chứ!
Bà mối kiếm tiền cũng không dễ dàng mà!
“Nữ nhi Tiên Ti không giống cô nương người Hán, bà Vương, đi trước dẫn đường.” Mục Lan chỉ chỉ cửa, lấy khí thế không được phép từ chối buộc bà mối dẫn đường đi đến Lưu gia.
Viên thị ở lại với vẻ mặt hoảng hốt, dựa cột cửa nhìn nhị nữ nhi Hoa Mộc Lan đi cùng bà mối, quả thực suy nghĩ muốn đập đầu vào tường cũng có.
Nó nó nó….
Nó lại mặc nam trang đi làm khó dễ người khắp nơi rồi!
Nó còn muốn xuất giá hay không đây!
Trên con đường nhỏ thôn Lưu Tập, Hạ Mục Lan mặc một thân nam trang, chiều cao bảy thước có thừa đi phía sau dáng người thấp bé của bà Vương, trong lòng thầm oán.
‘Ai muốn xuất giá chứ!’
Mới xuyên tới đây một thời gian ngắn, cô đã cự tuyệt ba mối rồi!
Đây là đãi ngộ nên có của nữ anh hùng sao?
Sắp đuổi kịp cảnh ngộ cô bị cho là thánh đấu sĩ bức hôn khi còn ở hiện đại luôn!
Được rồi, Hoa Mộc Lan này đặt ở cổ đại xem như đúng là nữ thánh đấu sĩ lớn tuổi, đặt trong gia đình bình thường có thể đủ tuổi làm bà ngoại, nhưng dù lớn tuổi như thế nào đi nữa cũng không đến mức chà đạp người ta như vậy chứ?
Mối đầu tiên là nhà giàu đồng hương bốn mươi tuổi làm nghề giết lợn, cũng coi như có tiền, chẳng qua cô đi xem một chút, hỏi thăm người bên cạnh thì mới biết trong nhà đã có thiếp, hơn nữa còn đánh vợ con, người vợ trước đã bị đánh chết, hắn muốn tìm một người đánh không chết về làm vợ.
Hắn lấy đâu ra tự tin mà xứng với Hoa Mộc Lan?
Không sợ bị Hoa Mộc Lan đánh chết sao?
Còn có lần trước nói làm mối cho gia đình tử tế, tổ tiên cũng là người làm quan, vì gia đình sống không nổi nên đồng ý ở rể, kết quả nàng đi thăm dò thì làm gì có chuyện gia đình sống không nổi nữa, rõ ràng là đoạn tụ(2) với một tên vô lại nào đó ở trong thôn bị người khác phát hiện, người nhà vội vã tống cổ hắn ra ngoài để giấu diếm!
(2)Đoạn tụ: tình yêu nam x nam.
Nếu như Hoa Mộc Lan muốn tìm người đoạn tụ, lẽ nào trong quân doanh mấy năm nay không có?
Lại chạy về nông thôn tìm người đoạn tụ?
Cô thật sự phải cảm kích người dân thuần phác nơi đây, dân chúng chỉ cần nghe thấy đến hỏi việc cưới xin thì cũng không muốn để con gái nhà lành nhảy vào hố lửa, có cái gì nói cái đó, tuyệt không che giấu.
Nếu đặt cô ở hiện đại, tuyết trước cửa nhà ai nấy quét, ai biết người đối diện nhà mình là ai, cho dù biết cũng không dám nhắc đến, nếu thực sự là như vậy thì Hoa Mộc Lan ngay cả có hố lửa hay không cũng không biết!
Lần này người muốn cưới Hoa Mộc Lan làm vợ kế sẽ không phải là người không đáng tin cậy nữa chứ?
Hạ Mục Lan im lặng nhìn trời xanh, cảm thấy con đường mình bảo vệ “thần tượng” thật xa xôi.
Hạ Mục Lan vốn là một nữ pháp y thành phố N, trực thuộc đội trinh sát hình sự công an thành phố N, năm nay hai mươi tám tuổi, chưa kết hôn, cũng là một gái ế lớn tuổi ở hiện đại bị bức hôn nhiều lần.
Không giống với tình huống của Hoa Mộc Lan, cô thì “giải phẫu” quá nhiều người chết nên đàn ông không muốn, mà Hoa Mộc Lan thì “đã giết” quá nhiều người nên không ai dám cưới.
Cố Khanh – bạn tốt của cô cũng từng cười nhạo cô, bảo nếu không thì tìm một đồng nghiệp, buổi tối có thể cùng thảo luận về cấu trúc cơ thể người.
Vấn đề là kể cả đồng nghiệp cũng không vừa mắt cô, người ta chỉ thích vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, tính cách mềm mại đáng yêu thôi.
Lúc trước cô vừa mới xuyên qua cũng không biết mình xuyên vào ai, chỉ cảm thấy người trong nhà kỳ lạ không nói thành lời.
Mẹ không giống mẹ mà lại giống như một nàng dâu nhỏ, người cha với hai chân không lành