Edit: Mều
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Có khi Hạ Mục Lan cũng nghi ngờ nguyên chủ Hoa Mộc Lan có phải do bị kích thích quá độ mà biến mất hay không.
Từ một Tướng quân uy phong chỉ huy hơn vạn binh mã, vậy mà giờ trở về thôn thành một nữ nhân phải nhờ mai mối mới gả ra ngoài được, nếu đổi lại là cô, cô cũng không chịu được sự chênh lệch tâm lý này.
Đặc biệt khi cô lật xem cuộc đời của vị “Hoa Tướng quân” thì thấy đây đúng là một vị nữ anh hùng với tính cách kiên nghị ngoan cường, nàng có danh tiếng cực cao trong quân doanh.
Nàng đã hơn ba mươi tuổi, phần lớn chiến hữu cũng đã cưới vợ sinh con, mà nàng cũng có tự tôn của mình nên không muốn báo tình huống khi trở về quê hương cho họ biết.
Lấy tính cách vốn có của Hoa Mộc Lan hẳn là sẽ tự mình yên lặng chịu đựng tất cả chỉ trích chứ không đi làm phiền người khác.
Dù sao cũng là do nàng muốn sống một cuộc sống không nhiễm máu tanh nữa.
Thế nhưng bây giờ cô chỉ sống thay cho Hoa Mộc Lan một khoảng thời gian thôi mà trong lòng đã có quá nhiều căm phẫn, nếu Hoa Mộc Lan trực tiếp gặp phải tất cả những điều này, nàng thực sự sẽ mạnh mẽ đến không bị tổn thương chút nào sao?
Những chiến hữu ngày trước biết nàng về quê trải qua cuộc sống như vậy, họ sẽ nghĩ như thế nào đây?
Cuộc sống bình yên mà nàng ước mơ tha thiết lại là dáng vẻ này.
Không có hoa tươi, không có những tràng vỗ tay mà chỉ là nỗi buồn bực khó thể chịu được.
Sợ là vì như vậy nên Hoa Mộc Lan mới không liên lạc với những người bạn tri giao trước đây, yên lặng sinh sống ở nông thôn.
Cho dù thế, cuộc sống yên tĩnh cũng bị phá vỡ.
Bị dân làng đồn đãi thành quái vật, ruộng đất và vải vóc được thưởng bị nhiều người mơ ước, thậm chí cả đời cô độc đến già cũng là một loại tội lỗi, Hoa Mộc Lan có khổ sở không?
Hạ Mục Lan không dám nghĩ tới, cũng không đành lòng nghĩ tới.
Thôn Lưu Tập cách thôn Doanh Quách nơi Hoa Mộc Lan ở không xa, có điều không xa ở đây là giới hạn và khoảng cách của người xưa thôi, mà thực sự các nàng phải đi hơn một canh giờ.
Điều này làm cho Hạ Mục Lan hiếu kỳ về bà mối cầu thân cho Lưu gia lang rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì, sao lại chạy đến thôn kế bên tìm một Hoa Mộc Lan “lưng hùm vai gấu” để tái giá, hơn nữa còn lấy tất cả gia sản trong nhà làm sính lễ.
Lưu gia lang ở phía Đông thôn Lưu Tập, dọc theo đường nhỏ chốc lát đã đến, Hạ Mục Lan nhìn ruộng đất xung quanh, rõ ràng đã là mùa đông nhưng hoa màu chết héo ở bên trong không thu hoạch, cũng không biết do nguyên nhân gì.
Lười biếng ư?
Hay tay chân tàn phế?
Đến nhà họ Lưu, cách từ rất xa, Hạ Mục Lan đã nghe tiếng gào thét của một người đàn ông từ phía sau vài hàng rào giậu truyền tới, giọng nói kia hốt hoảng sợ hãi, còn mang theo tiếng khóc mơ hồ.
“Giết người rồi! Giết người rồi!”
“Đại lang nhà Hoa gia nè, hôm nay dường như không khéo, hay là ngày khác chúng ta…”
Bà Vương dừng chân lại, nghe thấy âm thanh này lập tức muốn kéo “Hoa Khắc Hổ” đi.
Hạ Mục Lan nhíu mày không đồng ý.
Cô đang muốn nhìn Lưu gia lang này đến cùng là ai, cái gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc…
Lúc này không nhìn vậy còn đợi khi nào?
Hạ Mục Lan lôi kéo bà Vương đi vào trong, trước cửa Lưu gia có mấy tráng đinh cầm gậy gộc đứng canh giữ bên cạnh hàng rào.
Khi bọn họ nhìn thấy một nam nhân Tiên Ti đi vào, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó rống lên:
“Lưu gia xử lý chuyện nhà, người không phận sự tránh ra! Thiên tử có lệnh, người Tiên Ti không được vô cớ quấy nhiễu người Hán!”
“Ai quản ngươi xử lý chuyện nhà gì, ta chỉ đến hóng thôi.”
Hạ Mục Lan nghiêng đầu nhìn nhìn vào trong.
Phần lớn người ở đây không biết do dinh dưỡng không đầy đủ hay chế độ ăn uống có vấn đề mà nam hay nữ gì lớn lên cũng không cao, nam nhân 1m70 đã xem như là “đại hán”, trung bình đều ở khoảng 1m65 – 1m68, vóc dáng của Hoa Mộc Lan cũng tính như trên trung bình trong đám đàn ông, trước mặt vài vị “tráng hán” ở đây cũng không kém cạnh chút nào.
Lúc này cô đứng bên ngoài rào giậu, nhìn rõ ràng mọi thứ bên trong.
Vừa nhìn, Hạ Mục Lan quyết không thể nhịn!
Bên trong có một người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn ném một bé trai chừng bảy, tám tuổi xuống, đang chuẩn bị dùng gậy đánh cậu bé!
Một người đàn ông thân thể gầy yếu bị trói trên cây to trước phòng, trơ mắt nhìn đứa nhỏ bị bắt ra khỏi nhà.
“Dừng tay!”
“Đã nói ngươi không thể đi vào!”
Tráng đinh gác cổng thấy nam nhân Tiên Ti muốn xông vào trong thì tự động nhấc gậy đập về phía hắn, bà mối Vương thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ chạy.
Hạ Mục Lan đưa tay nắm lấy cổ tay tên kia, hơi dùng lực một chút, cánh tay đang dùng toàn lực quơ gậy của hắn đột nhiên bị cản trở, lộ ra dáng vẻ giống như bả vai bị chặt đứt.
Một người khác cũng muốn vung gậy lên nhưng nghe tiếng kêu chói tay thảm thiết thê lương của đồng bọn sau khi ngã quỵ trên mặt đất, cuối cùng cũng không dám ra tay.
Tuy Hạ Mục Lan rất muốn xử đẹp người vung vũ khí trước mặt cô nhưng hiện tại cần xử lý gấp cái tên dữ tợn muốn đánh đứa nhỏ.
Cô lôi nam tử kia ném qua một bên, nhẹ nhàng kéo rào giậu, toàn bộ cửa rào giậu đổ rạp giống như bị một con bò kéo qua, Hạ Mục Lan lập tức vọt vào từ rào giậu đang mở ra này, ôm lấy cậu bé đã bị đánh mấy gậy kia.
“Ngươi là…” Gã đàn ông dữ tợn nhìn lướt qua trang phục của Hạ Mục Lan, không nói xằng nói bậy, ngược lại trừng mắt nhìn người gầy yếu trên cây.
“Nghe nói ngươi muốn cưới vị ‘nữ tướng quân’ ở thôn kế bên làm vợ, bây giờ nhìn lại cũng giống thật? Thế nào, vì đối phó ta, ngươi tình nguyện… cưới… cưới…” Gã liếc nhìn ánh mắt dữ dằn của Hạ Mục Lan, nuốt xuống hai chữ “cọp mẹ”.
“Hôm nay ta nói cho ngươi biết, cưới ai cũng vô dụng! Ta có khế đất, gian nhà này chính là của ta, nhân lúc còn chưa muộn, ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Hạ Mục Lan ôm cậu bé bị dọa sợ, trong lòng đã biết đại khái là chuyện gì.
Tranh đấu dân gian chỉ có hai loại, hoặc là vì tiền, hoặc là vì tình, gã đàn ông dữ tợn này có được khế đất, muốn chiếm nhà người ta.
Tuy rằng cô đồng tình với người bị trói trên cây nhưng chuyện này thuộc về tranh chấp dân sự, cô không phải hương trưởng lý trưởng, cũng không phải quan phủ nha môn nên không quản được, cũng không muốn xen vào.
Có thể bảo vệ con hắn không chịu đòn, coi như là tốt lắm rồi.
Hạ Mục Lan trừng mắt quét nhìn gã đàn ông dữ tợn từ trên xuống dưới một chút, nhớ đến câu tâm sinh tướng, những lời này không sai tí nào.
“Hôm nay ta có việc tìm hắn, ngươi muốn giải quyết ân oán thì ngày khác trở lại.
Trẻ con vô tội, ngươi bắt nạt đứa nhỏ làm gì!”
“Thằng nhóc này suýt chút nữa dùng một đuốc đốt nhà ta,