Edit: Mều
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Nơi gọi là chùa Cầu Nguyện, thay vì nói chùa thờ Phật không bằng nói là ngôi miếu đổ nát còn hơn.
Tuy huyện Ngu Thành không tới mười nghìn hộ dân nhưng cũng có rất nhiều chùa chiền, thế nhưng phần lớn đều bị Thác Bạt Đảo “ép tăng hoàn tục”, các tăng lữ bỏ chạy sạch sành sanh nên đã vô cùng suy tàn.
Chùa Cầu Nguyện này vốn ở nơi hẻo lánh, nhang đèn cũng không thịnh vượng, chờ “lệnh cấm tăng” của Thứ sử Bản Châu được hạ xuống thì mấy hòa thượng đều bỏ chạy, nơi thờ Phật này vốn đã không hưng thịnh lập tức trở thành chùa hoang, nơi đây trở thành ổ ẩn náu của các hiệp khách, ăn mày và đủ loại dân chạy nạn.
Mà bây giờ, nơi đây đang bị một nhóm người Hồ Lư Thủy chiếm cứ, những người không phận sự trong chùa Cầu Nguyện trước kia cũng chạy sạch bách giống như chủ nhân lúc trước của ngôi chùa này.
Trong thiện phòng rách nát ở hậu viện có một công tử giàu có bị trói, nhìn sơ qua tuy không cung cấp rượu ngon cơm ngọt nhưng cũng không bị ngược đãi như trong tưởng tượng.
Mấy ngày ở đây, Thôi Lâm đã nghĩ đến rất nhiều cách để bỏ trốn nhưng kết quả đều bị tự mình bác bỏ.
Rõ ràng những kẻ này tới đây vì hắn, sau khi trói hắn lại thì lập tức chạy đến nơi này, vừa truyền tin cho Thôi thị ở Bình Thành và Huyện nha nơi đây, vừa chờ người nào đó ở chỗ này.
Điều hắn để ý là rốt cuộc bọn chúng đang chờ cái gì.
Đám người Hồ Lư Thủy bắt hắn ở ngoại ô Ngu Thành cũng không nhiều, khoảng hơn năm mươi tên.
Thế nhưng hơn năm mươi tên này đều là kỵ binh, hộ vệ của hắn đối đầu với bọn chúng lập tức rơi xuống thế hạ phong, huống chi bọn chúng bắt được hắn thì nhanh chóng bỏ chạy, hai chân không đuổi kịp bốn chân nên chỉ có thể hít bụi.
Rõ ràng là hắn cải trang đơn giản đến Ngu Thành nhưng vẫn bị những tên này bắt đi như cũ, hiển nhiên bọn họ đã bị nhìn chằm chằm ngay từ lúc ở Bình Thành rồi.
Vô tâm khó phòng hữu tâm, bây giờ hắn gặp hạn không nhẹ.
“Các ngươi bắt ta cũng vô dụng thôi, người cả Bắc Ngụy đều biết tính cách tổ phụ ta.
Các ngươi lấy ta để uy hiếp, cùng lắm ông ấy để cho ta tự sát tuẫn tiết, nhất định sẽ không bao giờ lấy Thích Nguyên Già và Đàm Duyên đổi với ta đâu.”
Thôi Lâm dùng tiếng Tiên Ti lưu loát nói chuyện với tên thủ lĩnh trẻ của đám người kia, hắn biết tên thủ lĩnh tóc xoăn dài thắt bím này biết nói tiếng Tiên Ti, đồng bọn bên cạnh hắn ta cũng vậy.
Cái Ngô không nói một lời mà dùng tiểu đao vót tượng gỗ, mấy ngày nay, hắn đều tự mình trông coi Thôi Lâm, ngoại trừ đi vệ sinh ra thì chưa từng rời Thôi Lâm nửa bước.
Bên ngoài chùa Cầu Nguyện có quan binh đứng đối diện người Hồ Lư Thủy trong chùa nhưng huyện binh mà Ngu Thành có thể điều động chỉ có mấy trăm người, chỉ bao vây thôi, nếu hiếu thắng tấn công vào sợ sẽ ném chuột vỡ bình.
Cái Ngô này không nôn nóng chút nào, dường như người bắt đầu nôn nóng lại là Thôi Lâm.
“Chưa từng thấy ai vội vã tìm chết như ngươi.
Nếu ngươi vô dụng, bọn ta sẽ giết ngươi.” Một thiếu niên bên cạnh Cái Ngô nói đầy tàn nhẫn, “Ngươi muốn moi tim hay khoét não? Bọn ta đều thỏa mãn ngươi.”
“Cho dù ngươi moi tim hay khoét não thì tổ phụ ta và Bệ hạ cũng sẽ không làm theo mong muốn của các ngươi.
Ta đây chỉ là một tên tép riu…”
“Không phải ngươi sắp cưới Công chúa à, sao lại xem là tép riu!”
“Bạch Mã!” Cái Ngô dùng tiếng Hung Nô quát bảo thiếu niên kia ngừng lại, “Người Hán này đang dụ đệ, đừng nói nữa.”
Bạch Mã kinh hãi, trừng Thôi Lâm một cái, tiến lên vài bước muốn vung cho hắn một bạt tai.
“Bạch Mã!” Một đại hán mặt đen bên cạnh Cái Ngô kéo tay thiếu niên kia lại, tiếp tục dùng tiếng Hung Nô khuyên bảo hắn, “Do chính đệ không cẩn thận, hắn ta đang ép đệ tức giận, đệ không để ý tới hắn ta là được.”
Tên mặt đen đè tay thiếu niên xuống, tìm kiếm xung quanh phòng một lúc rồi xách một cái quần hòa thượng rách rưới đầy tro bụi ra, xé một khúc ống quần nhét vào trong miệng Thôi Lâm.
Mấy ngày trước, người Hán này luôn rất an phận, hôm nay quan binh bắt đầu bao vây chùa, hắn ta lập tức trở nên không thành thật.
Trong miệng Thôi Lâm bị nhét một thứ vừa thối vừa đầy tro bụi, vô số tro bụi chui tọt vào trong cổ họng.
Hắn muốn ho khan kịch liệt, trong dạ dày cũng không nhịn được từng trận buồn nôn cuồn cuộn, bất đắc dĩ miệng bị chặn lại nên chỉ có thể vừa nôn khan vừa ho khùng khục.
Đối với những con cháu nhà quyền quý chưa từng ăn khổ mà nói, bị đối xử như vậy còn nhục nhã hơn so với hành hạ xác thịt.
Tên thiếu niên gọi là Bạch Mã nhìn thấy hắn bị đối xử như vậy lập tức vui vẻ nở nụ cười, cũng không tiếp tục muốn tiến lên đánh hắn mấy bạt tai nữa.
Thôi Lâm khuất nhục trừng Cái Ngô, hắn biết người khó dây dưa nhất chính lên tên người Hồ không cách nào bắt chuyện này.
Trừ tổ phụ mình ra, trong Kinh thành, người biết được tin tức Thôi Lâm hắn sắp cưới Công chúa cũng không nhiều.
Mấy tên người Hồ Lư Thủy tìm đúng hắn làm mục tiêu, xem ra là nhìn trúng điểm này, từ những thông tin này có thể suy đoán kẻ giật dây sau lưng đám người Hồ Lư Thủy là quan lớn quyền quý địa vị không thấp trong Kinh thành.
Suy đoán này hợp lý, bởi vì Bình Thành có không ít quý tộc Tiên Ti hết lòng tin theo Phật giáo, vì việc Bệ hạ chèn ép Phật giáo khiến rất nhiều quý tộc Tiên Ti gần như phải lấy cái chết để can gián, giờ mua chuộc người Hồ Lư Thủy làm ra vài thủ đoạn bức bách tổ phụ của hắn nhượng bộ, thuận tiện cho tổ phụ một bài học, đúng là phù hợp với thủ đoạn của đám người này.
Huống chi người Hồ Lư Thủy cũng luôn tin Phật, cho rằng “Sát sinh thành Phật”(1), bán mạng vì tín ngưỡng và tiền tài, ăn nhịp với người giật dây cũng là bình thường.
(1) Phật dùng từ bi độ hóa thương sinh, cứu giúp khổ hải bách tính, hành thiện tích đức chính là Phật nhưng không hẳn tất cả đều như vậy.
Giới Phật, thân ngụ phật môn Phật Đà, lấy chém giết sát sinh thành Phật, chém càng nhiều giết càng nhiều thực lực càng mạnh.
Mấy ngày nay, Thôi Lâm đều rất an phận là bởi hắn không biết những tên Hồ Lư Thủy này bắt hắn vì tiền tài hay vì gì khác.
Hôm nay, quan binh kêu gọi đầu hàng ở bên ngoài, hắn đã biết mục đích của bọn chúng nên trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ cần hắn có tác dụng thì không cần lo lắng cho cái mạng này.
Chỉ có điều nếu muốn bàn điều kiện với vị Bệ hạ kia, ban ngày ban mặt mà bắt hắn làm thẻ đánh bạc là không thể được, có lẽ bọn chúng đang đợi ai đó hoặc là chuyện gì, đây mới là điểm mấu chốt.
Nghĩ thông suốt điều này, hắn ngứa miệng không nhịn được, nhất định phải dụ tên kia nói ra mới được.
Nhưng hắn không ngờ tên mặt đen phía sau gã thủ lĩnh lại thất đức đến vậy, vì sợ hắn nói chuyện mà lại dùng loại đồ dơ bẩn này chặn miệng hắn.
Phi phi phi, sợ là phải ba tháng hắn cũng không thể ăn thịt!
Người hiểu rõ Cái Ngô đều biết, nếu hắn ta lấy cọc gỗ ra bắt đầu làm tượng gỗ, vậy trong lòng nhất định có chuyện gì đó.
Người Hồ Lư Thủy đều rất khó khống chế tính tình của mình, chuyện này đại khái có liên quan đến thói quen uống rượu và giết chóc của bọn họ.
Cái Ngô trẻ tuổi này rõ ràng là người khác biệt trong đám, cũng làm cho hắn ta trở thành thủ lĩnh mà rất nhiều người Hồ Lư Thủy tin phục.
Không phải vì hắn ta không biết nổi giận mà do hắn có phương pháp phát tiết và bình phục tâm tình của riêng mình.
Làm tượng gỗ chính là một trong số đó.
Thủ hạ Bạch Mã của Cái Ngô vẫn còn trẻ, so với những người khác, cậu còn không biết giấu chuyện hơn.
Cái Ngô khắc tượng gỗ không thấy rõ khuôn mặt nam nữ này đã hai ba ngày, trái tim Bạch Mã cũng treo cao chừng ấy ngày, giờ lại bị Thôi Lâm làm cho loạn hơn, lập tức không nhịn được dùng tiếng Hung Nô hỏi:
“Cái Ngô đại ca, rốt cuộc là huynh cất giấu chuyện gì trong lòng vậy? Từ sáng đến tối đều khắc cọc gỗ, làm cho lòng chúng ta cũng bị đè nén rồi đây này!”
Bạch Mã vừa nói, mấy tên võ sĩ trong phòng đều nhìn lại.
Cái Ngô bỏ dao găm xuống, trừng Bạch Mã một cái.
Nhưng Bạch Mã vừa nói hết câu lập tức dùng hai tay che mắt, vừa lè lưỡi vừa cười đùa nói: “Ta biết huynh muốn