Edit: Mều
Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Hạ Mục Lan biết rõ một nhà Lưu gia lang này là người như thế nào, trong lòng đã sáng tỏ, đương nhiên là đi về nhà.
Cô không định quan tâm mấy chuyện vô bổ ấy, cũng không cảm thấy đây là chuyện mình có thể quan tâm.
Hạ Mục Lan không giống với bạn tốt Cố Khanh của mình, Cố Khanh là bác sĩ, từ nhỏ đã có lòng thương người bao la, tính cách rộng rãi lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, còn cô sinh ra trong hoàn cảnh gia đình đều làm cảnh sát, sau đó lại lựa chọn làm một nữ pháp y, đối với những chuyện trên đời này, cô rất ít khi dùng “không đen thì trắng” để cư xử.
Cô đã từng thấy rất nhiều chuyện có lẽ là thế này, nhưng sau đó kết cục lại như thế khác, cô bắt đầu tin tưởng không nghi ngờ với “nhân quả”, cũng luôn lấy điều này nhắc nhở chính mình.
Gã đàn ông dữ tợn kia tuy đáng ghét nhưng Lưu gia cũng không phải không có chút vấn đề nào.
Nếu nhà hắn rút kinh nghiệm xương máu sau khi ăn xong lần thiệt thòi này nói không chừng là việc tốt, nhưng rõ ràng nhà hắn không muốn tìm chứng cứ, cũng không chịu học hỏi để trở nên thông minh hơn về sau, chỉ muốn “hy sinh bản thân” cưới một “nữ nhân không ai muốn” về giữ nhà để giải quyết, Hạ Mục Lan không thể chấp nhận được.
Hoa Mộc Lan không phải người như thế, Hạ Mục Lan cũng không phải người như vậy.
Thôn Lưu Tập cách doanh trại Quách Hương hơn một canh giờ đi đường, Hạ Mục Lan một thân nam trang khi đến nặng nề, khi về nhẹ nhõm.
Cô đã có lý do rất tốt để chặn miệng mẹ Hoa đến nỗi muốn nói cũng không được, sau cô lại không thoải mái chứ?
Đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ đối với Hạ Mục Lan trước đây mà nói quả thực là một cực hình, mà từ khi cô xuyên qua thân thể này cho tới nay thì chỉ cảm thấy thể lực dồi dào, đi liên tục hơn hai giờ cũng không thấy mệt.
Nhớ đến những nốt chai sạn dày đặc ở lòng bàn chân của Hoa Mộc Lan, Hạ Mục Lan có thể tưởng tượng được trước đây nàng ở trong quân doanh đã huấn luyện gian khổ cỡ nào.
Một cô gái vì gia đình, vì cha, vì đệ đệ mà có thể làm được như vậy, thực đáng kính nể.
Lúc Hạ Mục Lan về tới Hoa gia thì sắc trời đã tối.
Căn phòng riêng được xây bằng gạch của nàng đen kịt như một hang động, mà phòng lớn của người nhà họ Hoa cạnh bên vẫn còn đốt đèn, khói bếp nghi ngút, mẫu thân Viên thị đứng ở cửa, đang hy vọng ngóng trông.
Lúc này Hạ Mục Lan không cảm nhận được sự dịu dàng mà là một loại cảm giác đè nén.
Cô đứng ở đằng xa nhưng lại có cảm giác muốn xoay người chui vào bóng tối, không dám đi lên phía trước nữa.
Cảnh tượng này vô cùng giống với…
Không phải là tình huống mỗi lần cô và đối tượng hẹn hò xem mắt không hợp nhau, sau khi về nhà, mẹ cô cũng đứng trước cửa khổ sở chờ đợi thế này đây ư!
Cô đã xuyên về 1500 năm trước rồi mà cũng không chạy khỏi số phận bị ép hôn sao!
Khụ khụ khụ, gặp cô mẹ sẽ hỏi…
“XXX thế nào? Ở chung với nhau có hợp không?’
“Lưu gia lang thế nào? Các con ở chung có hợp không?” Viên thị nhìn thấy tư thế “nhích từng chút” của Hạ Mục Lan đi tới, trong lòng đại khái đã biết kết cục rồi nhưng vẫn không nhịn được hy vọng hỏi.
“Đất nhà hắn đã bị người ta lừa hết sạch rồi, nhi tử thì đi đốt nhà người khác, bị người ta trả thù, Lưu gia lang bị trói trên cây kêu cứu mạng, bà Vương chạy mất dạng, là con cứu cha con bọn họ.” Vẻ mặt Hạ Mục Lan thờ ơ kể lại những chuyện hoang đường đã gặp hôm nay, “Nhà bọn hắn thấy con khá là biết đánh nhau nên muốn con gả qua đó để làm hộ viện giữ nhà.”
Cô cảm thấy cái bọn họ cần chính là một con chó lông vàng chứ không phải Hoa Mộc Lan.
Nữ anh hùng Hoa Mộc Lan là để bảo vệ quốc gia, không phải làm hộ viện giữ nhà cho người ta.
“Haizz… Nhà hắn đồng ý đưa mười mẫu ruộng phì nhiêu và ba cuộn vải làm quà cưới đấy.
Cũng không phải ham tiền của hắn, chỉ là bà Vương nói hắn kính trọng và khâm phục đức hạnh của con, đồng ý gom hết gia tài để cưới con, trong nhà vừa có trai có gái…” Viên thị thở dài thườn thượt.
“Đừng đứng nói chuyện ở ngoài cửa, đi vào ăn cơm trước đi.” Cha Hoa chống hai cây gậy dài, từ trong sảnh chậm rãi tiến lại gần đây.
Viên thị chưa bao giờ làm trái lời cha Hoa, sau khi nghe thế liền gọi Hạ Mục Lan vào ăn cơm.
Đệ đệ Hoa gia Hoa Mộc Thác nhỏ hơn Hoa Mộc Lan tám tuổi, trong thời gian Hoa Mộc Lan tòng quân, cậu mới mười tuổi.
Khi Hoa Mộc Lan về nhà, cậu cũng đã thành gia lập nghiệp, cưới con gái nhà quân hộ làm vợ, bây giờ cậu sống cùng cha mẹ.
Lúc Hoa Mộc Lan về chính là ở nhà của Hoa Mộc Thác.
Sau khi Hoa Mộc Lan tòng quân, sợ thân phận của mình gây họa cho gia đình nên chưa từng trở về nhà, cũng chưa từng gửi đồ gì về, có lúc nàng nghĩ nếu thực sự chết trên sa trường, không tìm được nơi để trả di vật nàng về có lẽ là tốt nhất.
Sau khi nàng về quê, lúc đầu ở cùng với cha mẹ và đệ đệ nhưng đệ đệ cũng đã có vợ, coi như nàng là ni cô chưa xuất giá ở nhà cũng không tiện, huống hồ sát vách chính là gian nhà của đệ đệ và em dâu ở, thế nên Hoa Mộc Lan dùng vải vóc Hoàng đế ban thưởng nhờ dân làng đến xây một gian nhà lớn bên cạnh Hoa gia cho mình ở.
Khi Hạ Mục Lan tỉnh dậy ở đây thì gian nhà chỉ mới xây một nửa nên cũng tiện, có thể cải tạo lại căn nhà này theo sở thích của chính mình, tốt xấu gì cũng có hình dáng căn nhà.
Em dâu Hoa Mộc Lan họ Phòng Dẫn, cũng là con lai của người Tiên Ti và người Hán, chẳng qua ông của nàng ta là người Tiên Ti, bà nội và mẹ đều là người Hán, họ của dân tộc Hán là Phòng thị.
Hạ Mục Lan nhạy bén phát hiện cô em dâu này không thích mình nhưng bản thân cô nghĩ lại, nếu đổi là cô vào vị trí của Phòng thị thì có lẽ cũng không hoan nghênh mình.
Dù sao Hoa Mộc Lan trở về quê đã ảnh hưởng rất nhiều đến sinh hoạt của bọn họ.
Hoa Mộc Lan sẽ tự mình nấu cơm nhưng cha Hoa mẹ Hoa không cho nàng ăn cơm một mình lẻ loi, khi Hạ Mục Lan đến đây, tới làm cơm cô cũng không làm, cho nên một ngày ba bữa của Hạ Mục Lan đều qua cọ cơm nhà đệ đệ.
Hoa Mộc Lan cũng không thiếu tiền, Hoàng đế ban thưởng không ít vải, ở nông