Edit + Beta: Thiên Sơn Đồng Lão
Hạ Mục Lan và cả nhà họ Hoa đã phải chịu chấn động thật lớn vào cái đêm Hạ Quang nói con trai cậu ta ba tuổi, đặc biệt là cô nàng Hạ Mục Lan.
Một cô gái vẻ ngoài ba mươi hai nội tâm hai mươi tám tuổi mà trong nháy mắt vọt lên hàng bà nội, thậm chí có thể là bà cố khiến Hạ Mục Lan suy nghĩ lung tung rối loạn cả đêm, nào là “Mẹ nó thằng nhóc này bắn giỏi thế”, “Đậu má khó trách không lớn nổi” cho tới “Trời à cậu ta còn bé như vậy chất lượng ‘tinh binh’ chưa ổn định không biết đứa con có bị khuyết tật bẩm sinh lớn lên chết bất đắc kỳ tử hay không”…..
Buổi tối, trong phòng ngủ hai thiếu niên.
“…..
Huynh thực sự có con trai ba tuổi?” A Đan Trác vẫn chưa tin nổi, không nhịn được hỏi ra.
“Đúng vậy.” Hạ Quang khẽ cười một tiếng, “Trong gia tộc như nhà ta, chỉ cần vừa mới lớn thì người trong nhà sẽ sắp xếp đối tượng cho chúng ta thị tẩm.
Đứa con lớn này của ta chào đời như vậy đấy.”
“Nhưng mà trời ơi, ta mười bảy tuổi rồi vẫn còn độc thân đấy….” Mặt A Đan Trác tràn đầy cảm xúc hâm mộ ghen tị hận, “A mẫu thường bảo ta đừng nóng vội, chờ khi kiến công lập nghiệp rồi mới tìm được đối tượng tốt.
Mà hiện giờ ta mới phát hiện chờ bản thân kiến công lập nghiệp xong, đối tượng tốt đã sinh con cho các ngươi hết rồi!”
“Ha ha….
A Đan đại ca thật là hài hước.” Tuy Hạ Quang chỉ mới tuổi thiếu niên nhưng lại không hề câu nệ khi đề cập tới đề tài giữa đàn ông với nhau thế này, hiển nhiên cậu cũng không xem phụ nữ là chuyện gì quá quan trọng, “Mẫu thân của đứa bé này không phải chính thê, không thể đánh đồng với chuyện huynh lấy vợ sinh con.”
A Đan Trác sững sờ: “Gì? Con cũng đã sinh rồi mà không thể làm chính thê ư?”
Hạ Quang thở dài, không nói.
A Đan Trác nghe tiếng thở dài của Hạ Quang trong đêm tối, vội nghĩ lại xem câu hỏi của mình có quá bất lịch sự với người Hán hay không, trong suy nghĩ của cậu, một người đàn ông có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp là chuyện không dễ rồi, càng đừng nói vừa sinh đã sinh được con trai.
Thế nhưng với biểu tình kia của Hạ Quang hình như trong đó còn lý do gì khó nói nữa, A Đan Trác bèn ngậm miệng không dám ho he.
Hạ Quang không thể đi vào giấc ngủ, chốc chốc nhớ tới con thơ ở nhà không biết bây giờ thế nào, chốc chốc lại nghĩ đến phụ thân, chẳng biết dạo này ông còn bị khó ngủ nữa hay không….
Trong đầu cậu nghĩ tới rất nhiều thứ nên cứ lăn qua lộn lại trên giường, dẫn tới A Đan Trác cũng không tài nào ngủ được.
*
Trong phòng chính cách vách, Hạ Mục Lan không hiểu sao nằm mơ thấy bản thân hai tay ôm hai đứa trẻ, trên đùi còn bị hai đứa nữa lôi lôi kéo kéo bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc.
Cô ngồi phắt dậy, hoảng hốt nhìn ngó khắp nơi, trong mộng, cảm giác cả người dinh dính, chân thì không thể cử động, bên tai còn vang lên tiếng con nít không ngừng quấy khóc thật đáng sợ, cảm giác đó như vẫn cứ quanh quẩn khắp người cô.
Hộc hộc!
Cũng may chỉ là cơn ác mộng thôi!
Sự cố chấp và ham thích sinh con của người cổ đại thật ghê gớm mà!
Chỉ cần tưởng tượng lỡ như bản thân xuyên tới cổ đại, mới mười ba, mười bốn tuổi đã phải gả cho một người đàn ông, tại cái thời không có bất cứ biện pháp bảo vệ nào sẽ phải lâm vào vòng tuần hoàn vô tận “sinh con – mang thai – sinh con – mang thai”, nghĩ tới đó thôi, cô đã có xúc động muốn đi chết luôn cho rồi.
Cái cảnh đó so với bảo cô lên chiến trường giết người còn đáng sợ hơn nhiều!
Bỗng nhiên, hàng loạt tiếng động nhỏ khó phân biệt được lọt vào lỗ tai Hạ Mục Lan.
Ở thời cổ đại không bị ảnh hưởng bởi chút tạp âm nào thì sự yên tĩnh buổi đêm đúng là vượt quá sức tưởng tượng, trong tình huống một ai đấy không ngủ cộng thêm là người có tai mắt minh mẫn, muốn làm chuyện xấu là chuyện hết sức khó khăn.
Đặc biệt là Hạ Mục Lan đã quá quen với việc bị hiệp khách thỉnh thoảng tới “hỏi thăm”.
Cô lập tức khoác áo đứng dậy, dưới chân mang giày da hươu im ắng không tiếng động bước đi, lặng lẽ đẩy cửa đứng xem chừng động tĩnh.
Thanh âm kia giống tiếng đánh nhau nhưng hình như chưa dùng tới vũ khí, nghe thấy chỉ là những tiếng “bụp bụp bộp bộp” trầm đục.
Hai bên đều kiềm chế không muốn phát ra động tĩnh quá lớn, ngay cả la hét hay kêu đau cũng không.
Nếu chỉ là đạo tặc từ nơi khác tới thật ra lại dễ, có điều những người này lại có sức nhẫn nại lớn đến thế khiến cô rất muốn xem rốt cuộc là chuyện gì.
Hạ Mục Lan về phòng rút Bàn Thạch ra, cầm kiếm giấu sau lưng rồi nhanh như chớp vọt về phía phát ra tiếng động.
*
Hai con “cò trắng” trực đêm đúng là đã bị nhóm người kia làm cho phát điên!
Đang yên đang lành gác đêm trên cây, kết quả chẳng biết mấy tên hiệp khách hành động yên ắng như mèo xuất hiện ngay bên cạnh từ lúc nào, vậy mà lại thổi cho bọn họ mấy mũi tên thuốc mê!
Nếu chẳng phải hai người họ một có thị lực xuất sắc, một có thính lực hơn người thì chắc chắn đã dính mấy mũi tên kia, té sấp mặt xuống đất rồi!
Lúc đầu còn tưởng đó là thân vệ hay Thiên tướng ngày xưa của Oai vũ Tướng quân vẫn âm thầm bảo vệ nhà ngài ấy, thế nhưng vừa thấy trang phục và phong cách hành sự của nhóm người nọ, hai cò trắng kiến thức rộng rãi đã biết đối phương là ai.
Mấy tên hiệp khách kia không phân rõ phải trái, thấy họ tránh được mũi tên lập tức ném móc sắt muốn kéo họ xuống đất.
Trong lòng họ có điều kiêng kị nên ngay cả vũ khí cũng không dám rút ra, chỉ có thể lấy hai địch bốn, vừa ra ám hiệu tiếng cú đêm gọi đồng bạn tới vừa cố hết sức chống lại sự tấn công của đám hiệp khách.
Đến giờ mà hai cò trắng cũng chẳng rõ vì sao mấy tên kia lại muốn tập kích mình!
Khi Hạ Mục Lan đuổi theo tiếng động tới mấy gốc cây lớn gần nhà cũng chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.
Cao Kim Long đang dẫn đầu vài hiệp khách đánh đấm say sưa cùng hai cò trắng mà cô đã gặp qua ban ngày nhưng không ai trong bọn họ dùng vũ khí sắc bén, cảnh tượng lúc bấy giờ cứ như đám du côn đầu đường xó chợ đánh nhau, ngươi tóm ta ta cắn ngươi, chẳng còn chút phong độ nào đáng nói!
Nghĩ tới nhóm cò trắng này điều tra tin tức người Hồ Lư Thuỷ cũng rất có thể vừa hay tìm được đầu mối phá án buôn lậu muối, Hạ Mục Lan cảm thấy lo lắng cho bạn mới Cao Kim Long.
Chỉ có điều vì sao họ lại đánh nhau trước cửa nhà cô, rốt cuộc Cao Kim Long có to gan lớn mật tới mức dám diệt khẩu quan viên triều đình hay không, cô cũng không nghĩ được nhiều như vậy.
Hạ Mục Lan cầm Bàn Thạch dộng một cú thật mạnh lên mặt đất.
Rầm!
“Mấy người các ngươi dừng tay hết cho ta!” Hạ Mục Lan đè thấp giọng, khẽ quát lên, “Còn đánh nữa, ta sẽ tẩn cho một trận rồi quẳng hết ra ngoài đấy!”
Nghe tiếng Hạ Mục Lan, Cao Kim Long đang cấu mặt một tên đàn ông cao gầy cũng cất giọng hét lên: “Hoa Tướng quân, mấy kẻ này lén lút theo dõi ngài cách đó không xa, ta hoài nghi chúng là giặc cỏ gian manh, vì sự an toàn của quý phủ nên mới ra tay!”
“Vậy thì dừng tay ngay!”
Hạ Mục Lan không dám nói rõ hai người kia là quan viên triều đình nên chỉ có thể dùng sống kiếm Bàn Thạch gõ lên bả vai từng tên một!
Bàn Thạch đã nặng mà sức lực Hoa Mộc Lan còn lớn nữa, mấy kiếm gõ xuống này dù là hiệp khách hay nhóm cò trắng đều cảm thấy bả vai nặng nề, sau đó cả cơ thể không tự chủ được quỳ xuống đất.
Nhóm cò trắng còn đỡ, dù sao họ cũng được tuyển chọn từ những dũng tướng có tố chất thân thể cực tốt trong quân đội, chỉ phải quỳ một gối, dùng tay chống lên mặt đất nên vẫn duy trì được chút phong độ.
Đám hiệp khách vốn không có sở trường sức mạnh, giờ phút này ăn một cú gõ, mặc dù biết sẽ không bị thương nhưng sức lực lớn như thế đè xuống vai lập tức khiến chúng kêu rên không ngớt, rất nhiều hiệp khách tướng tá nhỏ con thì đầu cổ tay chân gì cũng đều rạp xuống đất hết.
Trong tích tắc, mảnh sân chỉ còn lại một mình Hạ Mục Lan là đứng thẳng.
Hạ Mục Lan thấy cuối cùng cũng ngăn được bọn họ ẩu đả nhau nên không đứng nữa mà tuỳ tiện ngồi bệt xuống đất, cau mày nhìn nhìn hai cò trắng xuất hiện trước cửa nhà cô, dùng giọng điệu hơi khó chịu mà hỏi: “Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này!”
Hai Hậu quan đều được lựa chọn từ trong quân đội ra, năm xưa từng được chứng kiến phong thái của vị “Hoa Tướng quân” này nên nội tâm hận không thể nói hết mục đích khi mình đến đây nhưng vì bên trên có lệnh, bọn họ không thể không tuân theo, chỉ đành ấp a ấp úng, khó xử cực kỳ.
Thấy không thể ép cò trắng bên này nói thật, Hạ Mục Lan bèn xoay người chắp tay với mấy hiệp khách, nói một cách khách khí: “Cảm ơn các vị đã nhắc nhở.
Lúc trước Cao thủ lĩnh nói hiệp khách Lương Quận sẽ giữ nhà hộ viện thay Hoa mỗ, Hoa mỗ còn tưởng chỉ là lời khách sáo, không ngờ các vị thật sự ngày đêm bảo vệ nhà ta, khiến ta hổ thẹn trong lòng.”
Ngoài miệng cô nói hổ thẹn nhưng ánh mắt lại không tránh không né mà nhìn chằm chằm Cao Kim Long, muốn hắn cũng phải cho mình một câu trả lời thích đáng.
Hai Hậu quan bên cạnh lộ ra vẻ mặt “Ha ha ha các ngươi cũng gặp xui xẻo”, trong lòng vui sướng ngút trời khi người khác gặp hoạ, hồn nhiên không màng tới tình cảnh “người cùng cảnh ngộ”.
Cao Kim Long âm thầm kêu khổ khi thấy rốt cuộc Hoa Mộc Lan vẫn bị đánh thức.
Hắn là thủ lĩnh của đám hiệp khách nơi đây nên mỗi ngày có rất nhiều chuyện phải làm, tất nhiên không thể lúc nào cũng canh giữ nhà Hoa Mộc Lan được, mà dù có phái hiệp khách xem chừng động tĩnh của thôn Doanh Quách thì cũng không chỉ vì giúp vị nữ anh hùng này trông nhà hộ viện.
Thực ra, đêm nay bọn chúng đến thám thính Hoa gia là vì “mười cân muối” ban ngày kia.
Cao Kim Long đã biết tin hai thiếu niên ở lại nhà Hoa Mộc Lan từ lâu.
Cái cậu tên A Đan Trác luyện kiếm mỗi buổi sáng cùng Hoa Mộc Lan hiển nhiên có thân phận con cháu, thế nhưng thằng nhóc mặt hoa da phấn còn lại thì rất kỳ quặc.
Ban ngày Cao Kim Long bán muối cho cậu ta vốn đã chuẩn bị thả dây dài câu cá lớn, muốn xem thân phận cậu ta là gì nhưng vì có Hoa Mộc Lan nhúng tay, hắn không thể tiếp tục.
Cùng ngày lại dò hỏi được tin tức từ hiệp khách vùng khác, rằng thời điểm tên nhóc đó tới Lương Quận là đi cùng đội quân phía Bắc, sau đó lập tức vào nhà Du Huyện lệnh, cuối cùng mới tới nhà Hoa Mộc Lan, sợ là có mối quan hệ cùng Du Huyện lệnh nên chắc ngay cả Hoa Tướng quân cũng không rõ lai lịch của cậu ta.
Bọn chúng sợ thằng nhóc kia là thám tử của quan phủ, chuyên điều tra việc hiệp khách buôn lậu muối nên mới dẫn theo cả đám suốt đêm đuổi tới Hoa gia.
Nếu không phải thì không sao, còn thật sự có tai sai triều đình đến đây nằm vùng, bọn chúng bắt buộc phải diệt khẩu, chờ thằng nhóc đó rời khỏi Hoa gia sẽ tìm cách sau.
Nhưng bọn chúng ngàn tính vạn tính lại không tính tới hai cái “cục nợ” này khó giải quyết đến vậy, cả đám quần ẩu cách Hoa gia một khoảng trống thế mà vẫn có thể dẫn Hoa Mộc Lan ra tới.
Mấy câu nói xạo như mỗi tối đến giữ nhà hộ viện này ngay cả hắn cũng không tin chứ đừng nói chi Hoa Mộc Lan.
Nhưng Cao Kim Long là ai chứ? Từ bé hắn đã lang thang đầu làng cuối xóm, mang theo một đám đàn em vô pháp vô thiên, tính tình hoang dại, việc kiếm ăn hiện giờ cũng là loại có thể rơi đầu bất cứ lúc nào, tất nhiên da mặt và định lực phải hơn người thường rất nhiều.
Cao Kim Long lập tức bày ra vẻ nói dối bị lật tẩy, ấp a ấp úng mà giải thích: “Đó….
đó còn không phải là vì ngài cự tuyệt ta sao? Ta hy vọng được ‘ngày ngày bên nhau’ cùng ngài, nếu có một cơ hội để thể hiện, nói không chừng lúc nào đó ngài vui vẻ trong lòng, đồng ý cho ta ở rể….”
“Vô liêm sỉ!”
“Cái thứ không biết xấu hổ!”
Hai cò trắng đồng thanh đồng lòng mắng ra tiếng.
Hạ Mục Lan vừa nghe lời giải thích này thì sửng sốt, sau đó là cảm giác hoang đường không biết nên khóc hay cười.
Năm nay cô gần ba mươi, đã lăn lê bò lết trong hệ thống cảnh sát suốt khoảng thời gian thanh xuân mơ mộng, lại không hề là kiểu con gái trầm mê mấy loại phim thần tượng ngôn tình nên nghe mấy lời như vậy đương nhiên chẳng có chút cảm động nào.
“Ta nhớ rõ mình đã